← Quay lại trang sách

Chương 99 Gương Cổ Song Ngư

“Hẳn là một loại thiên táng rồi.” Lão Yên lật cát ra, sau đó ngẫu nhiên rút ra một đoạn xương, đồng thời phát hiện ra chúng đã được nối lại thành một khối.

Tôi ngẩng đầu nhìn phía trên, sau đó nói cổ quốc Trường Dạ này cũng thật kỳ lạ rồi, phía sau lăng mộ của nữ vương còn có một ngôi mộ tập thể, chẳng lẽ không sợ sau khi thần dân sắp chết rơi xuống chất đống ở nơi này gây nên thi biến sao?

"Cậu mau nhìn đi, sao khu vực này lại có nhiều xương trẻ em vậy?” Lão Yên gọi tôi một tiếng, mà tôi cũng tới gần xem thử, sau đó nhìn thấy một mảnh khu vực ở ngay dưới chân ông ấy chất đầy xương trẻ em, nhìn khung xương nhỏ này thì có lẽ là mới ra đời, đứa lớn nhất cũng chỉ là một đứa trẻ cỡ hai hoặc ba tuổi.

Tôi cau mày không nói gì, nhiều xương cốt của đứa trẻ như vậy chỉ có thể khiến tôi nghĩ đến một loại khả năng - tế lễ!

Trong thời cổ đại cũng có rất nhiều quốc gia đã sử dụng trẻ em làm vật hiến tế, nhưng việc sử dụng nhiều trẻ em để hiến tế như vậy thì từ xưa đến nay đều chưa từng nghe thấy.

Hồng hộc…

Chúng tôi ở phía bên này đang chú ý đến xương cốt của những đứa trẻ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hít thở rất nhỏ.

Tôi lập tức im lặng rồi ra hiệu cho lão Yên, ông ấy cũng khẽ gật đầu, sau đó chỉ sang một bên, nhẹ giọng nói: “Tôi vừa để ý ở đó có cầu thang, chúng ta đi từ chỗ đó đi.”

Tôi ừ một tiếng, sau đó nhẹ chân nhẹ tay đi với ông ấy đến cầu thang.

Tiếng hít thở càng ngày càng gần, lòng bàn tay của tôi cũng đổ ra một vệt mồ hôi, nhưng cũng may là cầu thang cách đó không xa, ngay tại khoảnh khắc tiếng thở chuẩn bị đuổi kịp chúng tôi thì lão Yên đã đạp một bước lên cầu thang.

Tôi cũng bám sát phía sau, không quan tâm đến điều gì khác chỉ dùng hết sức lực lao lên trên.

Tiếng hít thở vẫn theo sau chúng tôi, khiến tôi không khỏi tò mò quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có thứ gì đó toàn thân bao phủ trong bóng đêm, chỉ có một cái bóng đen đi theo phía sau chúng tôi.

Cái thứ kia trông có vẻ giống với con người, nhưng hai ánh sáng màu xanh lá cây phát ra từ mắt nó khiến tôi sợ đến mức suýt trượt xuống cầu thang.

“Mau lên đây!” Lão Yên đã leo lên cầu thang, sau đó xoay người đưa tay về phía tôi để kéo tôi lên.

Bóng đen vẫn luôn đuổi sát phía sau lưng chúng tôi, tôi và lão Yên thỉnh thoảng quay đầu để nổ súng, nhưng lại chẳng có tác dụng gì lên người nó.

"Lão Yên, nhanh lên, phía trước có cửa, tiến vào nhanh đi." Tôi thở hổn hển, ngay khi nhìn thấy cánh cửa xuất hiện ở trước mặt, tôi đã ngạc nhiên mà hét lớn.

Kỳ thực thì không cần tôi kêu to, lão Yên cũng đã lao tới, may mắn là cửa dường như không đóng, cho nên chỉ cần ông ấy đẩy nhẹ một cái là đã đẩy ra.

Sau khi tôi đi theo ông ấy lách vào cửa, ông ấy đột nhiên đóng sầm cửa lại, còn thuận tay lấy thứ gì đó ở bên cạnh để giữ chặt cửa.

Chờ một lúc lâu cũng không thấy bóng đen ở ngoài cửa có động tĩnh gì, tôi dũng cảm lén nhìn trộm từ khe cửa ra ngoài, nhưng lại phát hiện nó đã không còn ở đó nữa.

“Đây là nơi nào?”

Sau khi xác định cái bóng đen ngoài cửa đã đi xa, tôi mới chú ý tới nơi mình đang đứng.

Dưới ánh sáng của đá Nguyệt Quang chiếu xuống, tôi có thể nhìn ra đây hẳn là một đại sảnh, trông giống như nơi tổ chức yến hội.

"Nhìn chỗ này đi.” Lão Yên đứng sang một bên và vẫy tay với tôi.

Tôi bước tới quan sát thì phát hiện ra bức tường này treo đầy bích họa, tôi lại nhìn về phía những bức tường khác thì phát hiện ngoại trừ cánh cửa chúng tôi đã bước vào kia, toàn bộ không gian còn lại đều đã bị những bức bích họa đầy màu sắc này chiếm giữ.

Lão Yên chỉ vào bích họa bên trái và nói: “Mọi chuyện hẳn là bắt đầu từ đây!”

Tôi hỏi làm sao ông ấy biết, nhưng ông ấy lại chỉ vào bức bích họa kia và nói vì đây chính là lễ kỷ niệm đăng cơ của Nữ Vương, xem ra những bức bích họa này đều đang kể một câu chuyện về cuộc đời của Nữ Vương, cổ quốc Trường Dạ này đúng là một đất nước theo chủ nghĩa nữ quyền.

Trên thực tế, bên cạnh những bức bích họa này còn có những chữ viết ghi lại, nhưng tôi và lão Yên lại gặp khó khăn trong việc giải mã chữ viết của đất nước này, cho nên chỉ có thể dựa vào phỏng đoán.

Lão Yên vừa dùng máy ảnh quay chụp vừa giải thích nội dung trên bức bích họa: “Đây là lễ đăng cơ của Nữ Vương tân nhiệm của cổ quốc Trường Dạ, Nữ Vương đi chân trần, dáng người xinh đẹp thấp thoáng dưới lớp khăn mỏng màu trắng.

Dưới sự bảo hộ của kỵ sĩ, cô bước từng bước lên từng bậc thang, ngay tại khoảnh khắc tiếp được vương miện, tấm màn che của cô đã bị gió thổi bay nhưng cô lại ngoái nhìn cười một tiếng, sau đó ngay lập tức được toàn thể thần dân yêu mến.

“Kỵ sĩ này là chủ nhân của ngôi mộ trước đó phải không?” Tôi chỉ vào người đàn ông đi theo Nữ Vương, vẻ mặt thành kính của anh ta khiến tôi vô cùng ấn tượng.

Lão Yên gật nhẹ đầu: "Đúng vậy, chúng ta tiếp tục xem."

Bích họa tiếp theo miêu tả cảnh cổ quốc Trường Dạ vui mừng suốt đêm sau khi Nữ Vương lên ngôi. Tuy nhiên, vì bọn họ vẫn luôn sống trong bóng tối nên bích họa này lại có sự khác biệt rất lớn so với những bức bích họa khác.

“Cho nên ý của ông là tám người ở trong bức ảnh này đã không còn là con người?" Vẻ mặt của Rắn Độc đã trở nên vặn vẹo.

Lão Yên nói mình không chắc chắn lắm, nhưng ít nhất có thể nói rõ tám người này sau khi tiến vào nơi này đều không bình thường, về phần nguyên nhân vì sao thì ông ấy cũng không biết.

Tôi nhìn lão Yên, rồi nhớ ra một sự kiện mà mình đã quên mất từ lâu: "Lão Yên, điện báo trước đó..."

Cũng chính là điện báo mà chúng tôi đã nhận được khi ở dưới dòng sông ngầm.

Lão Yên lắc đầu: “Đám người Manh Hiệp chưa từng gửi điện báo bao giờ. Hiện tại chúng ta chỉ có thể hoài nghi là do Dư Thành Trạch làm! Đi, chúng ta đi trước đi, nhớ là phải cẩn thận một chút, lối đi này rất có thể có gì đó kỳ quái."

Tôi nặng nề gật đầu, nếu như vừa rồi tôi còn cho rằng lối đi này rất an toàn thì hiện tại tôi chỉ cảm thấy nó đang dẫn đến mười tám tầng địa ngục.

Dù sao trước mắt chính là bảy cỗ thi thể, ngay cả sự xuất hiện của cái thứ không biết tên kia cũng không thoát khỏi.

Chúng tôi rẽ trái từ góc đường, bởi vì từ bên trái có thể mơ hồ nhìn thấy những lối vào khác của cung điện, còn bên phải là một lối đi kéo dài đến một nơi không xác định.

“Thật không ngờ toàn bộ đoạn đường này đều là đá Nguyệt Quang…” Tôi cảm thán một câu: “Hàng ngàn năm trước, đá Nguyệt Quang cũng không dễ thu thập đúng không?”

Lão Yên đồng tình: “Đúng vậy, chỉ là trí tuệ của người thời nay không thể nào so sánh được với trí tuệ của người xưa."

Ông ấy có hơi chán nản, có lẽ đang bày tỏ nỗi buồn thương vì không thể tiếp tục kéo dài kiểu trí tuệ này.

"Sắp đến rồi!" Tôi lên tiếng nhắc nhở, lối đi bên trái không dài, trên đoạn đường này chúng tôi vẫn luôn nơm nớp lo sợ, nhưng lại không gặp phải chuyện quỷ dị nào, yên tĩnh đến mức khiến chúng tôi gần như coi những thi thể vừa rồi chỉ là ảo giác của mình.

Tôi vừa nhắc nhở một câu như thế thì ánh mắt của mọi người đều hướng về phía lối vào của cung điện cách chúng tôi không xa.

Khác với lối đi, ánh sáng vàng ấm áp phát ra từ cung điện trông rất dễ chịu, nhưng dù có ở gần như vậy, chúng tôi cũng không thể nhìn rõ trong cung điện có những gì.

“Bên trái thường là nơi ở của quý tộc phải không?” Tôi quay lại nhìn về phía lão Yên.

Thời xưa thường lấy bên trái làm vinh quang, nhưng ở các thời đại khác nhau lại có những thay đổi khác nhau, cũng không biết bên phía Tây Vực sẽ chú trọng đến điều gì.

Lão Yên ừ một tiếng: “Đúng vậy, ít nhất là xét theo tài liệu có được của ba mươi sáu quốc gia ở Tây Vực mà nói, đúng là lấy trái làm vinh quang.”

“Vậy chúng ta đi qua xem thử đi.” Manh Hiệp dẫn đầu đi về phía trước.

Tuy nhiên, chúng tôi chưa kịp đuổi theo đã nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ: Sau khi Mạnh Hiệp bị bao phủ bởi ánh sáng vàng, cả người như bị nuốt chửng, giống như người bước xuống nước, tạo thành gợn sóng rồi biến mất không thấy gì nữa...

"Manh Hiệp!” Lão Yên hét lên, ông ấy vừa định chạy tới thì đã bị tôi giữ chặt, tôi kêu ông ấy phải kiểm tra tình hình trước đã, bởi vì ánh sáng màu vàng này trông rất kỳ lạ, không thể một người tiếp một người gãy tại nơi này.

Đúng là lão Yên có chút gấp gáp, cho nên sau khi bị tôi giữ chặt thì cũng kịp phản ứng lại, dưới chân cũng lập tức dừng lại, dùng sức hét lớn một tiếng về phía Manh Hiệp.

"Các người bị làm sao vậy? Sao không đi theo tôi?" Lão Yên hét lên hai câu thì thấy Manh Hiệp từ bên trong ánh sáng vàng trở về, sau đó nhìn chằm chằm vào chúng tôi một cách kỳ lạ.

Tôi vội hỏi anh ta vừa rồi có cảm thấy chỗ nào lạ không?

"Không có, sao vậy?" Manh Hiệp càng cảm thấy kỳ lạ: "Sao trông mọi người cứ như nhìn thấy quỷ vậy?"

Lão Yên nhìn chằm chằm Manh Hiệp hồi lâu rồi nói ra một câu: "Cậu vào ngành từ khi nào?"

"Lão Yên, ông hỏi cái này làm gì?" Manh Hiệp hiển nhiên có chút không kiên nhẫn.

Lão Yên kêu anh ta đừng nói nhảm nữa, tranh thủ thời gian mà trả lời đi.

"Tôi nhận lời mời vào ngành năm1965, rốt cuộc thì mấy người bị làm sao vậy?" Manh Hiệp cau mày, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời.

Lão Yên thở phào nhẹ nhõm: "Vừa rồi đột nhiên không nhìn thấy cậu, tôi lo sợ không biết người vừa đi ra là thứ gì."

Sau khi nghe lão Yên giải thích, sắc mặt của Manh Hiệp cũng thay đổi, nói là anh ta vẫn luôn cảm nhận được sự có mặt của chúng tôi, nhưng chúng tôi đều ngơ ngác và không đi theo, cho nên lúc này anh ta mới lùi lại vài bước.

"Lỗ tai của anh thính như vậy, chẳng lẽ vừa rồi anh không nghe thấy tiếng lão Yên gọi anh sao?" Rắn Độc vẫn luôn giữ yên lặng lại đột nhiên lên tiếng.

Manh Hiệp lắc đầu, trong lòng của chúng tôi cũng theo đó mà chùng xuống, xem ra ánh sáng vàng này đúng là có vấn đề.

"Đi thôi, hẳn không có vấn đề gì lớn.” Lão Yên suy nghĩ hồi lâu mới đưa ra quyết định.

Tôi gật nhẹ đầu: “Ừ, nhưng tốt nhất chúng ta nên đi từng người một, để nếu có chuyện gì xảy ra, những người đứng sau vẫn có thể tìm cách giải cứu.”

“Cậu nói đúng, tôi sẽ đi đầu, Manh Hiệp và Rắn Độc sẽ đi theo phía sau, còn cậu phụ trách bọc hậu.” Lão Yên nhanh chóng sắp xếp.

Mọi người không phản đối trước sắp xếp của ông ấy, sau đó mỗi người đứng cách nhau nửa mét rồi lần lượt bước vào bên trong ánh sáng vàng.