← Quay lại trang sách

Chương 111 Gương Cổ Song Ngư

Thậm chí cô ta còn xúi giục những bộ lạc khác của Trung Nguyên tiến đánh quốc gia của người đàn ông áo xanh.

Kỵ sĩ khuyên nhủ không có kết quả, chỉ đành trơ mắt nhìn Nữ Vương trở nên khát máu. Sau cùng không ai biết kết cục của cố sự này, bởi vì bích họa đến đây là kết thúc. Tất cả dừng lại trong một mảnh đỏ tươi...

"Vì sao từ đầu tới cuối người đàn ông này đều đeo mặt nạ?" Tôi cảm thấy hơi lạ, sau đó nói tiếp: "Hơn nữa quần áo trang sức của những người này khác nhau nhiều lắm."

“Nhìn người mặc nguyên bộ đồ xanh này, anh ta có lẽ là một vị quốc chủ nào đó ở phía Nam. Bởi vì lúc ấy chỉ phía Nam mới có kỹ thuật nuôi tằm phát triển. Thế nhưng mấy ngàn năm trước, hai phía Bắc Nam hoàn toàn không có con đường thông nhau, quốc chủ này ba lần bốn lượt tới thăm Nữ Vương của cổ quốc Trường Dạ bằng cách nào?” Lão Yên cũng cảm thấy lạ, rung đùi đắc ý cả buổi cũng không nói ra được nguyên cớ.

Tôi lại càng để ý đến kết quả cuối cùng của cuộc chiến này hơn: “Ông nói xem, cổ quốc Trường Dạ biến mất trong vòng một đêm, có phải có liên quan đến cuộc chiến này không?”

Lão Yên lắc đầu một cái, nói mình không biết. Chuyện liên quan tới cổ quốc Trường Dạ đến cùng biến mất như thế nào, vì sao biến mất, chuyện này rất khó đưa ra phán đoán.

Tôi thấy ông ấy cũng không nói gì, mới coi lại từ đầu đến cuối một lần.

Tôi càng xem càng thấy giật mình, đặc biệt là hình ảnh Nữ Vương đang điên cuồng tắm máu người và cô ta đứng ở trước gương khiến cho tôi cảm thấy cả người khó chịu.

Hơn nữa lúc tôi đang say mê với bức bích hoạ, lão Yên đã thần thần bí bí kéo tôi qua một bên, hỏi tôi có còn nhớ ông ấy từng đề cập đến chuyện muốn mang bảo vật ở trong cổ quốc này trở về không?

Tôi gật nhẹ đầu: “Sao thế, ông tìm được bảo vật rồi à?”

Lão Yên chỉ chỉ vào bức bích họa, nói chính là chiếc gương này.

“Gương?” Tôi nghiêng đầu nhìn sang chiếc gương, hình ảnh hai Nữ Vương đứng ở trước gương vẫn quỷ dị như cũ.

“Không sai, tôi nói thật với cậu, lần này tôi tới là vì chiếc gương này.” Lão Yên móc quyển sổ nhỏ ở trong túi ra, mở một trang ra rồi nói: “Thật ra thì sau khi Dư Thành Trạch sống sót đi ra khỏi sa mạc, bộ môn đã chú ý tới cổ quốc Trường Dạ rồi! Năm năm qua chúng tôi không ngừng nghiên cứu về nó, chẳng qua tài liệu quá ít nên cũng không nghiên cứu ra nguyên nhân vì sao, nhưng mà chúng tôi chiếu theo tài liệu có hạn vẫn suy ra được một vài món đồ.”

Sau đó ông ấy chỉ chỉ vào chiếc gương trên bức bích họa, hỏi tôi có biết thứ này tên gọi là gì không.

Tôi đương nhiên không biết rồi. Ông ấy cũng không trông cậy vào câu trả lời của tôi, mới vừa hỏi xong đã tự mình nói: “Món đồ chơi này tên là gương cổ Song Ngư, cậu cũng nhìn thấy hai vị Nữ Vương đúng không?”

“Ừ.” Tôi gật đầu một cái: “Có phải ý ông là hai vị Nữ Vương này đều là thật?”

Mặc dù lúc tôi mới nhìn vào bức bích họa đã có phỏng đoán, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy có thể chỉ là bút pháp miêu tả khoa trương của cổ nhân(*) mà thôi. Nhưng dáng vẻ này của Lão Yên chợt khiến cho tôi cảm thấy chuyện cũng không phải giống như tôi nghĩ.

(*)Cổ nhân: người xưa

Quả nhiên, lão Yên chăm chú nhìn vào bức bích họa một lúc lâu rồi mới nói: “Chiếc gương cổ này có thể tạo ra người, làm ra một người giống y như đúc đi ra.”

Ông ấy nói trước đó khi ông ấy đi vào cổ quốc ông ấy cũng không biết tác dụng cụ thể của chiếc gương này, mãi cho đến khi nhìn thấy bức bích họa này, sau đó ông ấy kết hợp với chuyện của Dư Thành Trạch, mới càng chắc chắn hơn.

“Hơn nữa, cậu còn nhớ hai cỗ thi thể giống y như đúc không?” Lão Yên hỏi một câu.

Tôi nhớ lại bảy cỗ thi thể đã gặp lúc vừa mới đi vào cổ quốc, trong đó quả thật có hai cái giống hệt nhau.

Lão Yên nói ông ấy nghi ngờ một thi thể khác thật ra chính là của gương cổ Song Ngư tạo ra.

“Nói như vậy thì Dư Thành Trạch cũng là của chiếc gương này tạo ra sao?” Tôi mở to hai mắt ra nhìn.

Mặc dù tôi vẫn luôn biết Dư Thành Trạch này cũng không phải là người của đội khảo sát năm năm trước, chỉ là hôm nay thật sự nhắc đến lai lịch của ông ta rồi, tôi vẫn còn có chút không dám tin.

Đây cùng lắm chỉ là một chiếc gương mà thôi, thật sự có thể tạo ra con người có tư tưởng, có hành động ý thức đi ra sao?

Lão Yên dường như cũng có chút không dám tin, nhưng chuyện thật sự bày ra ở trước mắt lại không phải theo chủ ý của chúng tôi.

Ông ấy móc từ trong ngực ra bức ảnh chụp chung với đội khảo sát kia, chỉ vào Dư Thành Trạch đang nở nụ cười quái dị nói: “Lẽ nào cậu không cảm thấy năm năm qua ông ta không hề thay đổi chút nào à?”

Tôi cầm bức ảnh qua nhìn kỹ một chút, đúng thật, Dư Thành Trạch bây giờ và Dư Thành Trạch trước kia giống nhau như đúc, năm tháng không hề để lại bất kỳ dấu vết gì ở trên mặt ông ta.

Thật ra thì tôi đã chú ý tới điều này sớm nhất, nhưng có thể là do thời điểm tôi nhìn thấy ảnh chụp đã là hiện tại năm năm sau, thế nên trong lúc nhất thời tôi cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng. Lão Yên nói ra một điểm này mới khiến cho tôi giật mình.