Chương 121 Mặt Nạ Tàm Tùng
Ngay khi ra khỏi nhà ga Yến Kinh, tôi đã nhìn thấy một cậu trai trẻ khoảng hai mươi tuổi, mặc áo sơ mi sợi tổng hợp, đeo kính râm, đang giơ bản tiếp đón chúng tôi.
Cậu ta vừa thấy chúng tôi đã chạy vọt tới, mở rộng hai tay, muốn ôm lão Yên: “Lão Yên, ông trở về rồi, tôi nhớ ông đến nỗi trà không muốn uống, cơm chẳng buồn ăn đấy.”
“Lượn, lượn, lượn. Thầy cậu vẫn chưa hành cậu đến chết à?” Lão Yên né tránh cái ôm của cậu chàng nọ với vẻ mặt ghét bỏ, nhưng tôi vẫn thấy khóe miệng ông ấy hơi cong lên, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn, có thể thấy được mối quan hệ giữa hai người này không tồi.
Khuôn mặt của cậu trai trẻ tuổi tràn đầy đau khổ: “Tôi nói này, ông đừng vừa gặp đã lại chạm vào vết sẹo của tôi được không? Ấy, người này là ai? Người mới ông đưa về à?”
Hình như cậu trai trẻ lúc này mới để ý tới tôi, cậu ta nhìn tôi thông qua chiếc kính râm, sau khi quan sát tôi một lượt, cậu ta mới cười hì hì mà nói: Trong còn “non mềm” hơn cả tôi đấy.
Tôi không nói gì, chỉ chỉ cười với cậu ta một cái. Ai có ngờ, cậu chàng này đột nhiên tiến lên vỗ vào vai tôi: “Tôi nói này cậu em, sau khi bước vào đội, đã có anh đây sẽ bảo vệ cho cậu, đảm bảo cậu sẽ được ăn sung mặc sướng.”
Tôi nghe mấy câu này thế nào cũng thấy bất ổn, bèn quay sang nhìn lão Yên cầu cứu.
Lão Yên đập mạnh vào tay của cậu trai trẻ kia: “Nha Tử, cậu đừng làm loạn, mau đi thôi, trên người tôi còn có một số món đồ quan trọng đấy.”
Vừa nghe lão Yên nói đến chuyện quan trọng, cậu trai trẻ tên Nha Tử kia cũng không nghịch ngợm nữa, mà lập tức dẫn chúng tôi lên một chiếc xe jeep.
Khi chiếc xe bắt đầu khởi động, cậu ta còn không quên quay đầu lại nói với tôi: “Em trai, mau trở về thôi, chờ làm xong mọi việc, anh đây sẽ mời em đi ăn món thịt dê chính tông nhất của Yến Kinh.”
Tôi nghe lời mời đón nhiệt tình của cậu ta, nghẹn họng một lúc mới nói ra được một câu: “Anh lái xe mà còn đeo kính râm, vẫn có thể nhìn thấy rõ mọi thứ ư?”
“Lão Yên, người lần này ông đưa về đúng là thú vị đấy, hắc, tôi rất thích.” Nha Tử dường như không ngờ được tôi sẽ hỏi như thế, sau vài giây sửng sốt thì bật cười hì hì, nói.
Lão Yên không quan tâm đến cậu ta, vung tay lên bảo cậu ta mau lái xe đi.
Trong đoạn đường kế tiếp, xem như tôi đã hoàn toàn hiểu được Nha Tử, cậu ta vừa lái xe, vừa giới thiệu cho tôi những địa điểm mà chúng tôi đi qua, những danh lam thắng cảnh nào được miễn phí vé vào cửa, cho đến nước đậu ven đường nào ngon nhất. Suốt cả chặng đường, cậu ta không dừng miệng một lúc nào.
Nhưng cách nói chuyện của cậu ta cũng rất thú vị, nên tôi cũng coi như đó là một câu chuyện mà lắng nghe.
“Tới rồi!”
Xe chạy được khoảng một tiếng đồng hồ, con đường càng đi càng thấy xa, cuối cùng xe chúng tôi dừng lại trước một toà nhà màu trắng.
Tôi xuống xe và nhìn thấy tấm biển treo trên tòa nhà: Cục Di Tích Văn Hóa Yến Kinh.
Tôi hoài nghi liếc mắt nhìn lão Yên một cái, nơi này xa xôi như vậy, lại có biển hiệu Cục Di Tích Văn hóa, thực ra đội của ông ấy rốt cuộc là đội gì vậy?
Ông ấy cũng không giải thích, chỉ bảo tôi đi vào, còn Nha Tử lại cười hì hì, cậu ta bảo tôi không cần lo lắng, lại nói “Cậu cũng chẳng phải văn vật, còn sợ chúng tôi bán cậu đi sao?”
Nghe cậu ta nói như vậy tôi cũng bật cười, rồi cũng đi theo bọn họ vào Cục Di Tích Văn Hóa, nhưng khi bước vào trong, tôi càng thấy nghi ngờ hơn.
Bởi vì những người tôi gặp trên đường quả thực đều làm công việc văn thư bình thường, tôi thấy nhiều người viết tài liệu hoặc gọi điện thoại, còn có một ông già đầu trọc đi dép lê đang ngồi đọc báo.
“Lão Yên, chẳng lẽ ông lừa tôi à?” Tôi không khỏi nghi ngờ, dù sao thì bộ phận mà ông ấy nói đến có chút thần kỳ và hoàn toàn không phù hợp với cảnh tượng trước mắt tôi.
Lão Yên liếc mắt nhìn tôi một cái, vẫn không chịu mở lời như cũ, mà chỉ tiếp tục chỉ tay vào trong.
Được rồi, đi thì đi, để tôi nhìn xem trong bên trong hồ lô của ông bán thuốc gì?
Tôi đi theo họ xuyên qua tòa nhà văn phòng phía trước, rồi đi vào một cánh cổng sắt lớn được canh giữ bởi một vài quân nhân, khi cánh cổng sắt lớn mở ra, tôi tức khắc choáng váng.
Thứ hiện ra trước mắt tôi là một hội trường hình bán nguyệt khổng lồ, toàn bộ hội trường được những tấm ngăn bằng kính tạo thành vô số văn phòng. Ở chính giữa là khu vực công cộng, nơi chứa đầy các loại máy phát, radio và một số dụng cụ mà tôi không biết tên, thực sự nơi này trông chẳng khác gì một pháo đài cơ khí đang hoạt động!
Ở đây không có nhiều người, tôi nhìn xung quanh thì thấy có khoảng mười – hai mươi người, phần lớn đều đang bận rộn với công việc của mình, khi thấy người đi vào họ cũng không có phản ứng gì nhiều.
Khi chúng tôi bước vào, lão Yên bảo Nha Tử đi chào hỏi, cũng thuận tiện đưa tôi đi thăm quan và giải thích một chút về tình hình trong đội, rồi ông ấy vội vã rời đi.
“Ông ấy đi đâu vậy?” Tôi có chút tò mò, bởi vì tôi thấy ông ấy đi qua một cánh cửa được khóa chặt, phía sau cánh cửa đó là một cầu thang đi lên, nhìn có vẻ rất huyền bí.