Chương 148 Mặt Nạ Tàm Tùng
“Năm đó, khi cậu ấy bị bỏ rơi cũng là vào một ngày mưa như vậy.” Lão Yên thở dài, sau khi giải quyết xong vấn đề sinh lý, ông ấy và tôi đứng ở cửa hang để tránh mưa, cũng tiện để trò chuyện.
Tôi há to miệng: “Không phải anh ta là trẻ mồ côi à?”
Lão Yên trừng mắt với tôi rồi nói con người không thể nhảy ra khỏi cục đá được, Nha Tử cũng có cha mẹ, chẳng qua là vì cha mẹ không thích nên đã bỏ rơi cậu ta, lúc ấy cậu ta tuy mới 4 tuổi chắc hẳn cũng có ký ức rồi.
“Hôm đó cũng là một ngày mưa to, cha mẹ cậu ta đã đạp xe đạp đến vùng ngoại ô rồi bỏ rơi cậu ta ở đó. Nha Tử đuổi theo rất lâu nhưng không đuổi kịp cha mẹ, nên cứ thế mà biến thành trẻ mồ côi, còn suýt chút nữa bị chết đói. Cho đến khi gặp được lão Hứa vào năm bảy tuổi, lúc này cậu ta mới có được một mái nhà.” Lão Yên rít một hơi thuốc: “Đây là những gì lão Hứa kể lại, nhưng tôi vẫn cảm thấy thằng nhóc Nha Tử này hẳn vẫn còn đang che giấu điều gì đó, nhưng e là cậu ta sẽ không định kể cho ai đâu.”
Nghe lão Yên nói như vậy, tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, không hiểu tại sao Nha Tử lớn lên ưa nhìn như vậy, mà lại bị cha mẹ ghét bỏ.
Lão Yên chỉ chỉ vào đôi mắt của mình: “Cậu có biết tại sao Nha Tử vẫn luôn đeo kính râm không?”
****
“Anh ta nói đó là thói quen.” Tôi đáp một câu, sau đó mới phản ứng lại: “Đôi mắt của anh ta có vấn đề gì ư?”
Lão Yên thở dài: “Haizz… Thị lực thì không có vấn đề gì, thậm chí còn tốt hơn người bình thường. Đáng tiếc là vẻ bề ngoài của nó, thoạt trông không khác gì người mù cả. Lúc giáo sư Hứa nhặt được thằng nhóc ấy, cậu ta còn chẳng biết tên mình là gì, chỉ nhớ được mọi người đều gọi cậu ta là đồ mù.”
Tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua, Nha Tử đang co ro trong túi ngủ, nằm im không nhúc nhích, thoạt trông cậu ta như đã ngủ, nhưng trông dáng vẻ căng thẳng kia thì rõ ràng là đang giả vờ rồi.
Quen biết nhau trong suốt khoảng thời gian qua, tôi vẫn luôn cảm thấy Nha Tử là một người vui vẻ và hoạt bát, con người như vậy chắc chắn chẳng có gì mà phải buồn phiền cả. Nhưng bây giờ nhìn lại, ai cũng giỏi dùng mặt nạ để ngụy trang cả, không người nào biết được, khuôn mặt ẩn dưới lớp mặt nạ kia đang buồn hay đang vui.
Nghĩ đến việc trước đây mình đã nhiều lần hỏi đến chuyện về chiếc kính râm, tôi cảm thấy mình quả là quá đáng, cũng khổ thân cậu ta có thể nhịn được mà không bùng nổ ngay tại chỗ!
Lão Yên vỗ vai tôi: “Được rồi, đợi trời tạnh mưa thì cậu ta lại ổn thôi, cậu không cần lo lắng.”
“Tôi nào có tư cách lo lắng cho người khác.” Tôi cười khổ một tiếng, hiện giờ ngay cả bản thân tôi còn chẳng ổn định được, đối với chuyện của Nha Tử, tôi chỉ cảm thấy hơi có lỗi thôi.
Về đến hang động, chúng tôi không tiếp tục trò chuyện nữa, chúng tôi rúc vào túi ngủ để nghỉ ngơi một lát. Tôi ôm túi ngủ, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đống lửa, trong đầu như đang suy nghĩ gì đó, lại dường như chẳng nghĩ gì cả.
Cơn mưa đêm dần tạnh, nhưng gió núi thổi tới khiến không khí lạnh hơn, tôi quấn chặt túi ngủi quanh người, cẩn thận che chắn cho đống lửa, không để gió lạnh đột ngột thổi tắt lửa.
“Ngủ một lát đi.” Không biết vì sao lão Yên lại tỉnh lại, còn buồn ngủ mà vỗ vai tôi, sau đó tiếp nhận công việc của tôi.
Tôi đáp lại một tiếng, vốn tưởng rằng bản thân sẽ không ngủ được, nào ngờ vừa mới nằm xuống được một lát đã tiến vào mộng đẹp. Đến khi tôi tỉnh lại, mọi người đã đang thu dọn hành lý tồi, hoá ra trời bên ngoài đã sáng. Dù trời mới sáng nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được độ nóng của ánh mặt trời.
Tôi vô thức liếc nhìn Nha Tử, phát hiện cậu ta quả thực đã bình phục, đang cười hi hi ha ha và trêu đùa với mấy người lão Yên. Thấy tôi đã thức dậy, cậu ta còn chạy tới đá nhẹ tôi một cái: “Cậu tỉnh rồi à, nếu không, tôi lại tưởng rằng cậu đang mơ mộng về cô em gái xinh đẹp nào đấy.”
“Là anh mơ thấy gái đẹp thì có?” Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dùng khuôn mặt không biểu cảm mà trêu chọc cậu ta, tỏ vẻ như không biết chuyện của cậu ta.
Vốn tôi cũng chẳng có hành lý gì, nên thu dọn cũng rất nhanh. Lão Yên dập tắt đám bùi nhùi vương vãi khắp nơi, lúc này mới lên tiếng bảo chúng tôi xuất phát.
Trời vừa mưa xong, nên con đường núi vô cùng khó đi, mỗi một bước đi đều có thể dẫm vào vũng bùn, nhưng không khí lại rất trong lành, chúng tôi hít một ngụm liền cảm thấy vui vẻ và thoải mái hẳn.
“Cái thời tiết chết tiệt này, làm hại chúng ta lại phải đi đường vòng rồi.” Cô Thu thấp giọng chửi rủa, sốt ruột dùng cây gậy gõ gõ vào bụi cỏ ở phía trước, trông như cô ấy như đang ước gì có một con rắn chui từ trong đó ra để trút giận.
Nhưng cũng không thể trách cô ấy, bởi vì ngày hôm qua trời mưa, khiến chúng tôi hoảng quá mà không kịp nhìn đường, chỉ chạy tán loạn trong rừng cây. Vốn chúng tôi định đi về phía Tây, bây giờ lại lệch sang hướng Tây Nam, muốn quay về con đường cũ cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ.
Lão Yên cười một tiếng: “Được rồi, không cần vội.”
Chúng tôi phải mất cả buổi sáng mới quay lại đúng lộ trình, lần này không ai yêu cầu dừng lại cả, bởi mọi người đều muốn đi được càng xa càng tốt.