← Quay lại trang sách

Chương 150 Mặt Nạ Tàm Tùng

Khi tôi và Nha Tử đi tìm nguồn nước sạch để rửa lại thỏ và gà rừng, cậu ta hỏi có phải đầu tôi bị ấm không, sao lại muốn học phi dao với cô Thu?

“Còn có thể vì sao chứ, cảm thấy hữu dụng thôi.” Tôi vừa nhổ lông gà, vừa trả lời Nha Tử.

Nha Tử bất đắc dĩ lắc đầu: “Ai mà không biết chị Thu được xưng là bậc thầy vũ khí chứ, chị ấy sử dụng thành thạo tất cả các loại vũ khí trên thế giới, dưới trăm người thì không thể nào tới gần chị ấy được.

Thế nhưng trong mấy năm nay lại không một ai bằng lòng nguyện ý học với chị ấy, cậu có biết vì sao không?”

****

“Vì quá khó chăng?” Nhớ đến kỹ năng của cô Thu, tôi trầm ngâm một lúc rồi trả lời.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Nha Tử đang mổ bụng thỏ, nghe được câu trả lời của tôi, cậu ta chỉ ngón tay dính đầy máu vào tôi, cười một lúc lâu rồi mới nói: “Khó có người thông minh được như cậu, do chị ấy căn bản không tìm được một người học trò ngốc nghếch như cậu đấy, cậu cứ chờ mà xem, cậu có học được kỹ năng phi dao hay không thì tôi không biết, nhưng kỹ năng chạy trốn thì lại học được rất nhanh đấy.”

Nghe cậu ta nói như vậy, lòng tôi có chút bồn chồn, xong lâm trận bỏ trốn lại không phải phong cách của tôi. Tôi thờ ơ trả lời nếu mình học được cả kỹ năng chạy trốn thì cũng tốt.

Nha Tử cười đến là vui vẻ, cậu ta cũng không khuyên can tôi nữa. Cậu ta vừa ngâm nga một bài hát gì đó vừa làm sạch con thỏ, rõ ràng đây là dáng vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ!

Có con thỏ và gà rừng, bữa ăn tối nay có thể nói đã được nâng lên một tầm cao mới, điều làm cho tôi thấy kinh ngạc chính là kỹ năng nướng thịt của Côn Bố thực sự rất cao siêu, hai món ăn hoang dã trong tay anh ta chỉ trong chốc lát đã tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, khiến tôi không khỏi thèm ăn.

Cuối cùng, anh ta lấy ra từ trong ngực một cái lọ nhỏ màu trắng trông như là lọ muối, rồi rắc lên thịt thỏ và gà rừng đã nướng, sau đó ra hiệu rằng chúng tôi có thể ăn rồi.

Lão Yên cười ha hả xé cho tôi và Nha Tử mỗi người một chiếc chân thỏ, tôi vừa cầm thịt nướng trong tay đã đưa thẳng lên miệng, dù thịt có nóng đến đâu tôi cũng chẳng quan tâm.

Món chân thỏ này mặc dù chỉ có muối nhưng rất ngon, hơn nữa, mấy ngày nay tôi chưa được ăn một món nào đàng hoàng, nên hiện giờ khi ăn thịt thỏ, tôi lại cảm thấy nó còn ngon hơn cả vị thịt dê xiên nổi tiếng tại Yến Kinh mà Nhã Tử đã đưa tôi đi ăn!

Ban đầu tôi nghĩ một con thỏ là đủ cho chúng tôi ăn rồi, xong chỉ riêng tôi và Nha Tử đã ăn hết hơn phân nửa con thỏ, cuối cùng chúng tôi dừng lại vì vẫn còn gà rừng và chuyển sang gặm thịt gà rừng nướng.

Lão Yên nhìn thấy khóe miệng của chúng tôi dính đầy dầu mỡ, lập tức nở nụ cười xấu xa: “Các cậu cũng không sợ bị Côn Bố hạ độc à.”

Tôi và Nha Tử cùng nghẹn thịt, nhìn sang gương mặt vô cảm của Côn Bố, trong nháy mắt chúng tôi thực sự không chắc lão Yên đang nói thật hay nói đùa, bởi vì ba người còn lại quả thực không động đến miếng thịt nào, suốt cả hành trình họ chỉ nhìn hai người chúng tôi cười ngây ngô.

Nha Tử nuốt một miếng thịt gà: “Chắc, chắc sẽ không có độc thật đâu, nhỉ?”

“Ngu ngốc.” Côn Bố mắng một câu, rồi bình tĩnh xé một miếng thịt gà cho vào miệng nhai. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn sang lại thấy dáng vẻ trông như sắp khóc của Nha Tử. Cậu ta nói Côn Bố có nhai cũng vô ích, cơ thể của anh ta là loại bách độc bất xâm (hiểu nôm na là thể chất kháng mọi loại độc).

Lão Yên bất đắc dĩ vỗ vào đầu Nha Tử một cái: “Đầu óc này của cậu, nói gì cũng tin à. Cậu nhìn biểu hiện của Trường An đi, người ta mới bình tĩnh làm sao!”

Tôi gãi gãi đầu, nhét thịt gà trên tay vào miệng, không đáp lại lời nào.

Ăn no uống say xong, tôi vừa định nằm nghỉ một lát, cô Thu liền dùng một tay kéo tôi dậy: “Nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, đi luyện tập thôi.”

“Hả?” Tôi có chút sững sờ, vừa ăn xong là thời điểm người ta cảm thấy mệt mỏi nhất đấy. Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ của cô ấy, hình như tôi không thể từ chối được rồi.

Tôi đành phải đi theo cô ấy, vừa đi vừa hỏi về cách luyện tập, cô ấy cười tủm tỉm mà nhìn tôi, rồi chỉ vào một cái cây cách nơi tôi đứng không xa.

Tôi đứng yên theo chỉ dẫn, chỉ thấy cô ấy lấy từ trong balo ra mấy con dao nhỏ rồi nhắm vào tôi, tôi vội hô lên một tiếng: “Chị Thu, chị Thu, không phải chị muốn luyện phi dao sao? Sao tôi lại trở thành bia ngắm thế?”

“À.” Cô ấy nhẹ nhàng bâng quơ thốt ra một tiếng à, tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì một con dao đã bay tới. Đồng tử của tôi lập tức co rút lại, nhìn chằm chằm vào con dao kia mà không dám nhúc nhích gì.

Đinh!

Con dao cắm vào thân cây cạnh ngay sát bên đầu tôi, một giọt mồ hôi lạnh chảy từ trên trán tôi xuống dưới, lúc này cô Thu mới thong thả ung dung giải thích cho tôi: “Muốn luyện phi dao, trước tiên cậu phải vứt hết nỗi sợ hãi với nó đã.”

Tôi trầm mặc không nói gì, cứ cảm thấy cô ấy đang ngụy biện, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy, có vẻ như cô ấy không lừa tôi.

Cứ như vậy, tôi dựa vào gốc cây lớn đợi cô ấy phi hết con dao này đến con dao khác, đến khi hết dao tôi mới được giải thoát, cô ấy vỗ vai tôi với vẻ mặt hài lòng: “Không tệ, so với mấy đứa nhóc tè ra quần trước kia thì cậu khá hơn nhiều.”