Chương 188 Mặt Nạ Tàm Tùng
Cô Thu tiếp tục cười trêu Nha Tử: “Các anh không biết đấy thôi, lúc vừa mới tỉnh lại, cậu ta chỉ nằm bẹp dí một chỗ mà không dám nhúc nhích gì, nói không chừng cậu ta nằm thêm một lúc nữa sẽ biến thành cục đá mất.”
“Chị Thu!” Nha Tử bị cô ấy trêu đùa như vậy, cảm thấy đã mất hết mặt mũi, nhưng lại không dám lý luận với cô Thu. Cậu ta chỉ đứng nép mình sau cánh cửa, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía Côn Bố.
Nhưng không ai có thời gian để ý đến Nha Tử cả, lão Yên kể qua cho cô Thu nghe về tình huống hiện tại, mặt cô Thu tối sầm lại: “Nếu không phải balo chứa đồ của tôi không ở đây, tôi đã cho nổ tung nơi này rồi! Gia tộc cản thi cái gì chứ, còn không phải là tàng trữ thi thể à, còn bày đặt thần thần bí bí.”
Nghe cô ấy nói vậy tôi mới sực nhớ ra, bèn vội hỏi túi đồ của chúng tôi có phải đã bị tên cản thi kia cầm rồi không?
Mấy thứ này quả thực rất quan trọng, không có chúng, chúng tôi sẽ không thể nào bước đi trên quãng đường tiếp theo được, đâu thể nào dựa vào cây súng đã chẳng còn mấy viên đạn trong tay tôi và lão Yên, hay là mấy con dao găm được?
“Nếu các cậu không nhìn thấy nó ở nơi ẩn nấp, vậy thì phải chắc đến tám phần là chúng đã bị đám cản thi kia cầm đi rồi.” Giọng điệu của cô Thu có vẻ bất thiện: “Dám lấy đồ vật của bà đây, bọn này đúng là không muốn sống nữa rồi. Lão Yên, chúng ta không thể nào cứ để chúng bó tay bó chân như thế này được, đúng không?”
Lão Yên ho khan hai tiếng, bật cười ha hả rồi lảng tránh câu hỏi của cô Thu, cười nói: “Côn Bố, cậu đừng dọa Nha Tử nữa, mau thu hồi những con cổ trùng này lại đi.”
Côn Bố vô cảm huýt sáo một cái, ngay sau đó, những con cổ trùng kia liền bay trở về lòng bàn tay của anh ta. Nhìn đám côn trùng dùng cẳng chân cọ đầu như đang nói một thứ ngôn ngữ đặc biệt, sắc mặt của Côn Bố khẽ thay đổi.
“Làm sao vậy?” Lão Yên đi tới bên cạnh cánh cửa, xách Nha Tử vào trong phòng, vừa đóng cửa vừa hỏi Côn Bố.
Côn Bố thả cổ trùng vào trong ống tay áo, sau đó nhẹ giọng nói: “Trong khoảng thời gian chúng ta trở về, đã có người tới nơi này.”
Phản ứng đầu tiên của tôi là không thể tin nổi, tất cả dân làng đều tập trung đưa tang cho người đã khuất ở cuối làng, ngay sau đó chúng tôi đã nhanh chóng quay trở lại ngôi nhà gỗ, người trong thôn lấy đâu ra thời gian mà tới đây?
“Tiểu Thu, các cô tỉnh lại lúc nào?” Lão Yên khẽ nhíu mày.
Cô Thu nhìn sắc trời, rồi nói: “Lúc chúng tôi tỉnh lại, chắc là nửa tiếng trước…”
“Kỳ lạ quá… Côn Bố, cậu có thể cảm nhận được, có người vào đây từ khi nào không?” Lão Yên xoa xoa cằm và đi vòng quanh căn nhà gỗ một lần: “Cũng không có dấu vết nào cho thấy có người vào đây.”
Lời này của ông ấy khiến tôi sởn cả tóc gáy, ấp úng hỏi lại, chẳng lẽ người bước vào không phải là con người?
Lão Yên bất đắc dĩ mỉm cười, nói cho dù thứ tiến vào không phải là người thì cũng sẽ để lại dấu vết, ví dụ như cương thi mà chúng tôi đã gặp phải.
“Hai người đã gặp phải cương thi à?” Côn Bố còn chưa kịp trả lời, Nha Tử đột nhiên nhảy tới, vừa cố gắng gạt sự kinh ngạc và hoảng sợ sang một bên, rồi dường như cậu ấy đã nhận ra lão Yên bị thương: “Các anh bị thương có nặng không?”
Tôi lén nhìn trộm Côn Bố, rốt cuộc, nếu lần này không có Trát Tây giúp đỡ, tôi và lão Yên đã không về được, nhưng Trát Tây lại không cho tôi nói ra, nên tôi chỉ có thể chôn giấu những lời này ở trong lòng mà thôi.
Lão Yên nói vài câu rồi đuổi Nha Tử đi, ông ấy và Côn Bố bắt đầu lục lọi mọi góc trong căn nhà.
Nha Tử thấy họ không chú ý đến mình, liền lượn qua cuốn lấy tôi, bảo tôi kể cho cậu ta nghe cương thi rốt cuộc trông như thế nào, có lợi hại hay không, vân vân và mây mây.
Tôi có chút tò mò, Nha Tử thế mà chưa được gặp cương thi, suy cho cùng cậu ta cũng sinh sống trong 701 từ khi còn nhỏ, cho dù chưa ăn thịt heo thì cũng phải nhìn thấy heo chạy rồi chứ?
“Không phải là do năng lực chuyên môn có hạn sao?” Nha Tử gãi gãi tóc: “Có phải cương thi có sức lực vô cùng lớn không? Có phải đánh thế nào cũng không chết không?”
Tôi không trả lời những câu hỏi này, mà chỉ nhìn cậu ta với ánh mắt trầm ngâm, rồi tôi nói với cậu ta, hai ngày tiếp theo nói không chừng chúng tôi còn có cơ hội gặp cương thi đấy, đến lúc đó cậu ta tự mình xem sẽ rõ.
Vốn tôi định hù dọa cậu ta một phen, ai mà ngờ được hai mắt cậu ta như phát sáng, nhìn chằm chằm vào hư không, trong miệng thì thào: “Rốt cuộc lần này tôi cũng có thể giữ được chút mặt mũi mà quay về gặp thầy rồi…”
“Nha Tử, cậu qua đây!” Lão Yên đang tìm kiếm thứ gì đó trong góc phòng đột nhiên vẫy tay với cậu ta.
Nha Tử tò mò đi qua đó, hỏi lão Yên tìm mình để làm gì, chỉ thấy lão Yên giơ tay lên, đột nhiên vỗ lên trán của Nha Tử, sức lực của ông ấy mạnh đến nỗi khiến Nha Tử cúi gập người xuống, ôm đầu kêu la oai oái: “Lão Yên, thầy tôi không ở đây ông liền bắt nạt tôi đấy à, để xem khi trở về tôi có tìm thầy tố cáo ông không!”
Lão Yên căn bản không thèm quan tâm đến cậu ta, chỉ xoa xoa tay, sau đó một cảnh tượng thần kỳ hiện ra: Chỉ thấy một sợi dây như chỉ bạc từ từ xuất hiện trong lòng bàn tay của lão Yên, nếu không nhìn kỹ, tôi còn tưởng đó là ảo giác.