← Quay lại trang sách

Chương 210 Mặt Nạ Tàm Tùng

Nghe tôi nói như vậy, mọi người đều xông tới, cô Thu nói không sai, vết cắt này quả là vừa mới được tạo ra.

Tôi lẩm bẩm trong lòng, chúng tôi đang đi thẳng về phía đông, không có đường rẽ nào cả, sao lại quay về chỗ ban đầu rồi?

“Chẳng lẽ gặp phải quỷ đánh tường rồi?” Lão Yên chạm vào vết cắt kia, chậm rãi nói ra một câu.

Thực ra cái gọi là quỷ đánh tường vốn không quá kỳ bí, sở dĩ gọi là quỷ đánh tường vì nếu một mình đi lại ở vùng ngoại ô vào ban đêm, người ta sẽ thường bị mắc kẹt trong một vòng tròn mà không thể thoát ra được, chủ yếu là bởi vì nhận thức của người nọ đã không còn tỉnh táo, để có thể phân biệt rõ phương hướng, cho nên sẽ bất giác đi vòng quanh tại một nơi. Nhưng gặp những người mê tín, lại không biết giải thích, sẽ gọi đó là: Quỷ đánh tường.

Tôi lắc đầu: “Không đến mức ấy đâu, làm sao mà cả năm người chúng ta cùng mất tỉnh táo vào cùng một lúc được chứ?

“Cũng chưa chắc.” Lão Yên chỉ vào mấy cái cây: “Phải xem là do chúng ta mất tỉnh táo, hay là do ở đây có thứ khiến chúng ta mất tỉnh táo thì mới biết được.”

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Ông ấy vừa dứt lời, chúng tôi lập tức rùng mình, chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của chúng tôi.

“Chúng ta đã đi được bao lâu rồi?” Lão Yên hỏi một câu.

Tôi lập tức trả lời: “Khoảng nửa tiếng đồng hồ.”

“Vậy nếu chúng ta tiếp tục đi bộ từ đây, chắc chắn trong nửa tiếng sau chúng ta sẽ lại quay về chỗ cũ nhỉ?” Lão Yên xoa cằm: “Như vậy đi, Trường An, cậu và Côn Bố cứ đi tiếp, nhớ đánh dấu dọc theo đường đi, chúng tôi sẽ đứng yên tại đây chờ hai cậu.”

Tôi hỏi lại ông ấy, nếu trong vòng nửa tiếng chúng tôi không quay về thì sao?

Lão Yên trầm mặc một lúc rồi nói: “Vậy chúng tôi sẽ đi theo những vết đánh dấu để tìm các cậu.”

Cách của lão Yên thực ra cũng rất hay, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất lo lắng, nếu chúng tôi thực sự không trở về, bọn họ lần theo vết đánh dấu liệu có thể tìm được chúng tôi hay không?

Dường như ông ấy đã nhìn ra sự lo lắng của tôi, bèn vỗ vỗ vai tôi: “Không sao đâu, nếu cách ấy không được thì chúng ta còn có bộ đàm mà.”

Tôi khẽ gật đầu, Côn Bố ở một bên đương nhiên không có ý kiến, anh ta chỉ xoay người đi thẳng về phía trước khiến tôi phải vội vàng đuổi theo.

Con đường phía trước luôn mang lại cho tôi cảm giác quen thuộc, dù cây cối trong rừng đều giống nhau, nhưng cảm giác của con người lại vô cùng huyền diệu, cảm giác quen thuộc cứ mãi chẳng biến mất, làm lòng tôi nặng trĩu!

****2:

Nếu người đi cạnh tôi là Nha Tử, tôi còn có thể nói đùa với anh ta đôi ba câu cho bớt căng thẳng. Nhưng đi bên cạnh tôi lúc này lại là Côn Bố, người này chính là một cái hũ nút.

“Trước đó các cậu có gặp được Trát Tây hay không?”

Ngay lúc tôi đang nghĩ mình sẽ tiếp tục bước đi trong im lặng như vậy, Côn Bố khắc một dấu lên thân cây rồi quay lại hỏi.

“Hả?” Tôi nhất thời không kịp phản ứng lại, sau đó vội lắc đầu: “Chưa gặp, làm sao vậy, anh ta lại xuất hiện à?”

Côn Bố liếc nhìn tôi, nhàn nhạt nói: “Tôi phát hiện ra trên người tên cản thi kia có dấu vết của cổ trùng, nhưng không phải tôi làm.”

Tôi trầm mặc, khi đó Trát Tây đã dặn dò tôi đừng nói cho Côn Bố biết, liệu anh ta có nghĩ tới Côn Bố còn phát hiện ra được điều bất thường trên người gã cản thi hay không nhỉ? Hay là anh ta chỉ nghĩ đơn giản là chúng tôi sẽ không bao giờ gặp người cản thi kia nữa?

Côn Bố không nói gì nữa, tôi cũng không biết nên nói gì, cũng chỉ có thể cúi đầu bước đi, thi thoảng để lại vài vết đánh dấu cùng với anh ta.

“Đã đi được bao lâu rồi?” Đi được một lát, Côn Bố lại tiếp tục đánh dấu, xong xuôi thì ngẩng đầu lên hỏi tôi.

Tôi nhìn đồng hồ, bảo anh ta còn 20 phút.

“Ừm, đoạn sau phải cẩn thận một chút.” Côn Bố lại thả ảnh cổ ra ngoài, cho nó đi trước dẫn đường, ánh mắt của anh ta luôn dính chặt lấy ảnh cổ, còn tôi phụ trách khắc dấu lên thân cây.

Chúng tôi cứ giữ im lặng như vậy mà tiếp tục tiến về phía trước, càng gần đến giờ hẹn tôi càng hồi hộp, hy vọng có thể gặp lại lão Yên và những người khác, nhưng cũng sợ nhìn thấy bọn họ, bởi vì cho dù kết quả thế nào cũng không được xem là chuyện tốt.

“Tới rồi.” Côn Bố đột nhiên nói một câu, tôi dừng lại, nhìn thấy trước mặt có mấy bóng người thấp thoáng.

Tôi dụi đôi mắt, tuy rằng khoảng cách không còn xa, nhưng rõ ràng chính là nhóm của lão Yên, nói cách khác, dù tôi và Côn Bố đã đi trước họ nhưng kết quả bây giờ lại thành tới phía sau.

“Lão…” Tôi vừa định lên tiếng thì đã bị Côn Bố ngắt lời.

Tôi nghi hoặc nhìn Côn Bố, liền thấy anh ta dùng vẻ mặt ngưng trọng hỏi tôi sao có thể chắc chắn những người trước mặt chính là nhóm của lão Yên.

“Không phải bọn họ còn có thể là ai?” Tôi càng hồ nghi.

Sắc mặt của Côn Bố cũng vì câu ấy mà ngưng trọng: “Nếu ý thức của chúng ta đã bị ảnh hưởng, vậy rất có thể thứ chúng ta nhìn thấy trước mắt cũng là sản phẩm của ý thức mơ hồ mà thôi.”

Nghe anh ta nói như vậy tôi cũng có chút bối rối, tiếp theo đành phải bảo rằng mình phải đi lên trước xác nhận một chút, chứ không thể cứ đứng mãi ở chỗ này được.