Chương 234 Mặt Nạ Tàm Tùng
Lão Yên đang sốt ruột, vừa nghe Nha Tử mở miệng liền trừng mắt với anh ta, chán ghét nói rằng nếu cậu nhanh tay thì lần sau lại xảy ra chuyện như thế này sẽ không có ai cứu nổi cậu đâu.
Nha Tử xấu hổ nói: “Đây không phải là thói quen nghề nghiệp sao, đúng, là thói quen!”
Lão Yên lườm anh ta một cái rồi không thèm nói gì nữa, bởi vì chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, mấy con Tiểu Kim do Côn Bố thả ra đã hoàn toàn bị tơ tằm quấn lấy và bị hút thành xác khô, vì máu của Tiểu Kim có màu đen, nên mấy sợi tơ tằm sau khi hấp thu máu thịt của Tiểu Kim cũng biến thành màu đen.”
Nhưng Côn Bố vẫn chưa dừng tay, vẫn tiếp tục thả ra gấp đôi số lượng cổ trùng so với vừa rồi, nhưng lần này anh ta không thả Tiểu Kim ra, mà là một loại cổ trùng tôi chưa bao giờ nhìn thấy.
Những con cổ trùng này có đủ loại hình dáng kỳ lạ, có con đã mất một chân, có con chỉ còn một cánh.
“Cậu thả mấy sản phẩm thất bại này ra để làm gì?” Lão Yên nhìn thấy mấy con cổ trùng này, có chút kinh ngạc mà cất tiếng hỏi.
Sản phẩm thất bại ư?
Tôi nhìn về phía mấy con cổ trùng đó, bảo sao mới vừa rồi tôi còn cảm thấy chúng nó trông thật kỳ lạ, hoá ra là vì nguyên nhân này.
Lần này Côn Bố không tiếp tục duy trì sự im lặng nữa, mà nhẹ nhàng thốt ra hai từ: Cho ăn.
Tôi nhìn đám cổ trùng, chỉ thấy lần này chúng nó không tiếp tục trốn nữa mà nằm thẳng trên cửa, để mặc những sợi tơ tằm quấn quanh thân mình và hút khô…
“Ý của anh là muốn cho đám tơ tằm này ăn no sao?”
Đột nhiên tôi hiểu ra, kinh ngạc hỏi một câu.
Côn Bố gật đầu, rồi lại thả một ít sản phẩm thất bại ra, sau vài lần cho ăn, những sợi tơ tằm trong suốt ban đầu đã thay đổi hình dạng, mỗi một sợi đều biến thành một màu đen nhánh như mực.
Răng rắc…
Khi sợi tơ cuối cùng cũng chuyển sang màu đen, tôi nghe thấy một tiếng răng rắc rất nhỏ.
Tôi vội vàng bảo mọi người tránh ra, đứng xa hơn một chút và chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Tiếng răng rắc càng ngày càng rõ ràng, những sợi tơ tằm từ từ chìm vào trong cửa mộ, sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, một lối vào hình người xuất hiện trên cửa mộ...
“Đây là gì?” Lão Yên tiến lên phía trước hai bước, nhưng rốt cuộc ông ấy vẫn còn ám ảnh với cửa mộ nên nên không dám đến quá gần.
Côn Bố giải thích ngắn gọn, nói rằng loại cửa này thực ra là cửa van, tuỳ theo ý muốn của chủ nhân ngôi mộ mà cơ quan được đặt trên này cũng sẽ khác nhau, kéo theo đó là cách mở cửa cũng khác.
Cũng chính khi nhìn thấy mấy sợi tơ tằm trên cửa hút máu của Nha Tử nên anh ta mới nghĩ ra, thứ này có lẽ cần uống đủ máu mới mở ra được, cho nên trước tiên anh ta mới dùng Tiểu Kim để thử nghiệm, sau khi xác nhận rồi mới dùng tới những sản phẩm thất bại đó.
“Quá kỳ bí rồi!”
Lão Yên tặc lưỡi hai tiếng, nói đám tơ tằm ở đây cũng vài ngàn năm, sao vẫn có thể sống được chứ?
Côn Bố nhìn nhìn lối vào hình người kia, thần bí nói: “Thứ còn sống đến bây giờ chỉ sợ không phải là tơ tằm, mà là tằm…”
Nói đến tằm thì không đáng sợ, nhưng nếu có một con tằm ở trong lăng mộ ngàn năm mà xâm nhập vào trong cơ thể thì câu chuyện sẽ khác.
“Chúng ta vào luôn chưa?” Tôi hỏi.
Mọi người liếc nhìn tôi, rõ ràng họ cho rằng tôi đang nói lời vô nghĩa, tôi chỉ cười hắc hắc hai tiếng mà không trả lời.
Cửa mộ đã mở, Côn Bố thả một con ảnh cổ vào trong, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, chúng tôi mới chậm rãi bước vào.
Ô ô!
Chúng tôi vừa đến gần, một cơn gió lạnh đột nhiên thổi từ bên trong mộ ra, vừa rồi tôi còn cảm thấy nóng bức, thậm chí là còn đổ chút mồ hôi, nhưng bây giờ tôi lại thấy máu trong người như đông cứng lại, da gà da vịt trên người nổi hết cả lên.
Ngọn gió lạnh này cứ như là tới từ chốn địa ngục, thổi ra từ trong huyệt mộ tối tăm, như thể đang âm thầm dự báo rằng ác quỷ ở chốn địa ngục chuẩn bị xuất hiện.
“Đi thôi.” Lão Yên hít một hơi, bật đèn pin lên và đi vào trước.
Tiếp theo đó đến lượt Nha Tử cùng cô Thu, tôi chuẩn bị đi sau chót, nhưng Côn Bố lại liếc nhìn tôi một cái, ý bảo tôi đi vào trước.
Tôi cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp bước vào cửa mộ, tuy nhiên, sau một lúc lâu vẫn chưa thấy Côn Bố tiến vào, tôi hơi tò mò, lão Yên lại nhìn thoáng qua phía ngoài rồi nói: “Cậu ta vẫn còn chút việc, chúng ta cứ đi vào trong trước đi.”
Có việc sao?
Tôi lại càng thấy tò mò hơn, Côn Bố thì có thể có chuyện gì ở chỗ này cơ chứ?
“Lối đi của lăng mộ này thật thú vị.” Lão Yên đột nhiên mở miệng, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Tôi thấy lão Yên giơ đèn pin của mình chiếu lên hai bên vách tường, vẻ mặt trầm ngâm.
Tôi cũng nhìn theo tầm mắt của ông ấy, chỉ thấy trên vách mộ cũng có những sợi tơ tằm y hệt như ở ngoài cửa, vì thế tôi lập tức bước lại gần hơn một chút.
Những sợi tơ này tạo thành những bóng người liên tiếp nhau, nhưng chỉ có mấy nét ít ỏi, mỗi bóng người thoạt trông có vẻ khác nhau, nhưng khác biệt cũng không quá lớn, không thể tìm ra manh mối từ những hình bóng này.
“Những sợi tơ tằm này chắc sẽ không giống với những sợi tơ vừa rồi chứ? Chúng sẽ không bắt chúng ta cho ăn no rồi mới để chúng ta thuận lợi tiến vào trong mộ…”