Chương 237 Mặt Nạ Tàm Tùng
****6:
“Không sai, là mê cung!” Tôi chỉ vào hai chữ trên giấy: “Bởi vì sau khi vào lăng mộ, chúng ta cứ theo thói quen cho rằng dây là một nơi thần bí, nhưng thật ra nơi này chỉ là một mê cung mà thôi.”
Tôi chỉ nghĩ ra ý tưởng này trong lúc họ thảo luận, nơi này rất huyền bí, nhưng nếu nghĩ kỹ thì điều đó chẳng đáng là gì, từ khoảnh khắc bước vào trong lăng mộ, chúng tôi đã lạc vào một mê cung rộng lớn, cho nên tôi mới cảm thấy lối đi trong mộ này rất dài, có đi mãi cũng chẳng tới được điểm cuối.
“Trường An, những gì cậu nói còn khoa trương hơn nhiều so với ma quỷ.” Nha Tử tỏ vẻ không tin: “Chúng ta vẫn luôn đi thẳng, sao có thể lạc vào mê cung được chứ?”
“Làm sao anh có thể chắc chắn rằng chúng ta vẫn luôn đi đường thẳng?” Tôi chỉ chỉ vào sổ ghi chú: “Nói không chừng chúng ta đã rẽ vào một góc nào đó trong lúc chúng ta không hề hay biết, và càng có khả năng con đường chúng ta đang đi thực chất lại là một con đường vòng.”
“Có phải là mê cung hay không, cứ thử một lần là sẽ biết.” Lão Yên nói.
Tất cả chúng tôi đều nhìn về phía ông ấy, hỏi ông ấy định thử như thế nào?
Lão Yên vuốt vuốt cằm, suy nghĩ khoảng nửa phút rồi mới nói: “Nếu đây là mê cung, tất nhiên con đường này sẽ không phải đường thẳng, như Trường An đã nói, rất có thể chúng ta đã rẽ vào một khúc đường nào đó, nói không chừng chúng ta còn đang đi tới đi lui trong một đường vòng lớn, cho nên nếu tiếp tục đi nữa, rất có thể chúng ta sẽ trở lại chỗ cũ, cho nên tốt hơn hết chúng ta nên để lại một ký hiệu để đánh dấu như lúc trước.”
“Không cần đâu.” Tôi lắc đầu: “Lão Yên, không phải dọc đường đi ông và Nha Tử đã chụp rất nhiều bức ảnh sao? Hai người lấy ra nhìn thử xem, nói không chừng chúng ta đã đi được một vòng rồi.”
Nghe tôi nói như vậy, lão Yên liên tục gật đầu, đồng thời ông ấy và Nha Tử cũng nhanh chóng lấy mấy bức ảnh được chụp từ trong máy ảnh ra cho mọi người cùng xem.
“Mọi người nhìn hai bức ảnh này đi, có phải không khác nhau mấy đúng không?” Khoảng chừng hai phút sau, lão Yên giờ hai bức ảnh lên trước mặt chúng tôi.
Tôi nhìn kỹ, phát hiện hình ảnh trên hai bức ảnh tuy rằng có góc chụp giống nhau, nhưng hình người được tạo ra từ tơ tằm lại đều là một người đàn ông mặc áo dài, đeo mặt nạ,
“Đây là Tàm Tùng sao?” Tôi hỏi.
Lão Yên nói không biết, từ những bức tượng hình người bằng đồng có thể thấy được, người nước Thục cổ đều có cách ăn mặc giống nhau, cho nên cũng không thể xác định được thân phận của người đàn ông nọ.
“Bây giờ cậu đừng để ý đến chi tiết nhỏ ấy, mau nhìn kỹ đi, có phải hai bức hình này rất giống nhau không?” Nha Tử đứng bên cạnh đẩy tôi.
Tôi giận dữ hỏi anh ta cũng có mắt đấy, sao không tự nhìn đi?
“Tất nhiên là tôi có thể nhìn thấy, nhưng trong lòng tôi vẫn có chút bồn chồn không yên…” Nha Tử gãi gãi đầu.
Để thận trọng, chúng tôi so sánh từng tấc từng tấc tơ tằm trong hai bức ảnh với nhau, cuối cùng phát hiện ra chúng thực sự chụp cùng một nơi, nhưng khi nhìn thời gian, bức ảnh của Nha Tử lại chụp trước đó năm phút, điều này chứng minh nơi chúng tôi đi quả thực có vấn đề.
“Nơi này cũng giống như bên ngoài rừng cây kia, chỉ là không biết phương pháp phá giải có giống nhau hay không.” Cô Thu liếc nhìn Nha Tử, chỉ thấy anh ấy lắc đầu, nói mình không có cách.
Cô Thu có vẻ không tin mà nhìn thoáng qua Nha Tử, anh ta vội vàng giải thích, nói tuy hai nơi này trông có vẻ giống nhau, nhưng thực ra lại rất khác.
Rừng cây bên ngoài kia cùng lắm chỉ là một loại thủ thuật che mắt, mà lối đi trong mộ bây giờ lại là một mê cung chân chính, huyền ảo hơn chính là đây thực chất là một trận pháp bát quái của Đạo gia, chúng tôi lại không thể quan sát được toàn bộ mê cung, nên không thể nào tìm ra được cách giải quyết.
Trận pháp bát quái của Đạo gia ư?
Nha Tử vừa nói như vậy, tôi đột nhiên tự vỗ vào đầu mình một cái: “Không sai, bảo đây là mê cung có thể vẫn chưa chính xác, nhưng nếu nói đây là trận pháp bát quái của Đạo gia thì lại có lý!
Bát quái có nguồn gốc từ thời cổ đại, truyền thuyết kể lại rằng, Phục Hy là người tạo ra thế gian, trải qua nhiều thời kỳ phát triển, cho đến thời Tam Quốc, Gia Cát Lượng đã phát minh ra trận bát quái và bắt đầu sử dụng nó trong chiến tranh, sau trận Di Lăng, ông ta đã dùng trận bát quái để cầm chân hàng vạn truy binh Đông Ngô, giúp Lưu Bị tranh thuỷ thời gian quý giá mà trốn thoát.
Câu nói thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái chính là để chỉ trận bát quái này, đây được coi như là một loại bí thuật, nó sẽ thay đổi liên tục, mỗi một bước chân sẽ kích hoạt tới một cơ quan khác nhau, con đường phía trước cũng vì thế mà thay đổi, rất nhiều người sau khi lạc chân vào trận bát quái đều bị mắc kẹt tới chết.
Nha Tử lại không đồng tình với lời của tôi, cho rằng phải đến tận thời Tam Quốc, trận pháp bát quái mới được phát minh và sử dụng, nước Thục cổ tồn tại cách đây cũng phải 3 đến 5 ngàn năm, căn bản không hề ăn khớp.
“Chưa chắc, trận bát quái tuy rằng là phát minh của Gia Cát Lượng, nhưng bát quái đã có từ trước đó, tại nước Thục cổ có vị cao nhân nào đó dùng tới trận pháp này cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ.” Cô Thu lắc đầu nói.