Chương 239 Mặt Nạ Tàm Tùng
“Mới chỉ qua mấy giây thôi, thế mà bọn họ, bọn họ đã biến mất chẳng thấy tăm hơi rồi.” Nha Tử nắm bả vai tôi, sắc mặt tái nhợt: “Thế này, thế này không khoa học.”
“Anh đang nói chuyện khoa học trong ngôi mộ mấy ngàn năm tuổi đấy à?” Tôi hơi hoảng loạn, nhưng bởi vì trước đó đã có suy đoán về lối đi trong mộ nên bây giờ vẫn còn bình tĩnh được một chút, an ủi Nha Tử sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, cùng lắm bọn họ chỉ vừa kích hoạt cơ quan nào đó trong trận bát quái thôi.
Sắc mặt Nha Tử vẫn tái nhợt như cũ, lắc đầu nói không thể nào, tuy rằng trận pháp bát quái từ xưa đến nay đều rất kỳ diệu, nhưng cùng lắm nó cũng chỉ là một trận pháp quân sự mà thôi, cho dù có là truyền thuyết về nó thì cũng phải có căn cứ.
Lúc này lão Yên và cô Thu mới chỉ đi được vài bước, hai người sống sờ sờ như thế sao lại biến mất chẳng còn tăm hơi được, thực sự không thể tin nổi!
****7:
“Không thể tin nổi ư? Làm gì đến mức ấy, chỉ là vừa rồi chúng ta không chú ý thôi. Anh đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta vẫn nên nghiên cứu cách ra ngoài đi, nói không chừng còn có thể gặp được nhóm của lão Yên đấy.”
Tôi nhanh chóng sắp xếp lại tình huống trong đầu, quyết định được mục tiêu quan trọng nhất lúc này vẫn là phá được trận bát quái.
Nha Tử đột nhiên lấy từ trong balo ra một sợi dây thừng, tự quấn quanh hông mình rồi lại quấn quanh eo tôi, tôi vội vàng tránh ra, hỏi anh ta đang làm gì.
“Cậu còn hỏi tôi làm gì à, nhỡ chẳng may cậu cũng biến mất không thấy thì tôi phải làm sao bây giờ?” Nha Tử lườm tôi một cái, rồi không thèm nói gì nữa, chỉ cầm một đầu còn lại của dây thừng quấn quanh hông tôi: “Tôi cũng không thể ở lại nơi quỷ quái này một mình được, nếu không, đến khi tôi bị lũ tơ tằm kia hút cạn máu rồi cũng chẳng có ai nhặt xác cho tôi đâu!”
Tôi bất lực nhìn anh ta, nhưng cũng không từ chối động tác quấn dây thừng của Nha Tử nữa, dù sao bây giờ chỉ còn lại hai chúng tôi, nếu lại tách ra, tôi thực sự càng cảm thấy bất an hơn.
Chờ Nha Tử buộc xong, tôi mới bước về phía trước, đi theo hướng nhóm của lão Yên vừa mới biến mất.
Cho dù đã buộc dây rồi, nhưng Nha tử vẫn không dám cách tôi quá xa, mà chỉ bám sát theo tôi.
“Lá gan của anh có chừng ấy sao mà vào được 701 thế? Giáo sư Hứa cũng không lo nhỡ ngày nào đó anh bị dọa chết à.” Tôi thực sự không hiểu, theo lý mà nói, Nha Tử dù gì cũng đi theo giáo sư Hứa mấy lần, tuy rằng được ông ấy bảo vệ khá kỹ càng, nhưng cũng không có lý nào vừa gặp chuyện anh ta đã hoảng loạn như vậy được chứ?
Nha Tử đẩy gọng kính râm, trầm giọng nói: “Suốt cả quãng đường đi này mọi người đều luôn giữ bình tĩnh, ít nhất cũng phải có tôi sợ hãi chứ, như thế mới thể hiện được đám yêu ma quỷ quái kia lợi hại, phải không? Nếu không không phải sẽ đả thương tới lòng tự trọng của chúng rồi sao?”
“Nói như vậy, anh không sợ à?” Tôi liếc mắt nhìn thoáng qua chỗ Nha Tử, chỉ thấy mặt anh ta cứng đờ lại, cố gắng nói mình không sợ.
Tôi cười hắc hắc nói: “Vậy tôi cởi dây thừng ra nhé, buộc như thế này thực sự không được thoải mái.”
Nha Tử vội ngăn tôi lại, thấy tôi nghi ngờ nhìn về phía mình, tên này vịt chết vẫn còn cứng mỏ mà nói vất vả lắm mới buộc lại được, cởi ra thì phiền lắm.
Tôi trêu anh ấy thêm vài câu nữa, sau đó chỉ vào phía trước, nói: “Anh nói anh không sợ, cho nên…”
“Đây, đây là cái quỷ gì thế này?” Trước khi tôi kịp nói xong, Nha Tủ đã đột nhiên ôm lấy cánh tay tôi, dùng sức mà hét lên.
Tôi lắc đầu, ý bảo anh ta nói nhỏ chút, vừa rồi chỉ vì tôi đã nhìn thấy thứ như vậy nên mới cố ý nói vài câu với Nha Tử, muốn anh ta thả lòng một chút, nhưng bây giờ xem ra đã vô dụng rồi.
Chúng tôi đã rời khỏi nơi vừa đứng, mặc dù vẫn là lối vào lăng mộ nhưng tơ tằm trên đường lại càng dày đặc hơn, toàn bộ tường mộ như được nhuộm thành màu trắng.
Điều khiến cho da đầu người ta tê dại là, trên đám tơ tằm ấy còn có những con tằm đang bò lổm ngổm, con nào con nấy đều đang mở to đôi mắt bằng hạt đậu xanh để nhìn chúng tôi chằm chằm, cảm giác giống hệt như khi chúng tôi bị theo dõi trước đây.
Cách lối đi trong lăng mộ không xa có một vật thể mềm màu trắng khổng lồ, trông mềm như bông đang chặn phía trước, tôi và Nha Tử chỉ cần bước thêm vài bước là có thể đụng trúng vào nó.
Hai chân của Nha Tử bắt đầu run lên, giọng của anh ta đã như sắp khóc, anh ta bảo mình sợ mất mấy thứ mềm mềm như thế này, vì sao lại cứ gặp phải chúng hết lần này đến lần khác chứ?
“Lúc ở bên ngoài tôi cũng đâu thất anh sợ mấy con tằm kia đâu? Sao bây giờ lại sợ rồi?” Tôi cẩn thận để bản thận không đụng đến vách tường, sau mới cất giọng trêu ghẹo Nha Tử.
Nha Tử cười hắc hắc hai tiếng, xấu hổ nói không phải vì đám tằm đó nhỏ sao, còn con rắn khổng lồ nọ và quả bóng trắng này đều rất lớn.
Tôi vừa tháo khẩu tiểu liên B56 bên lưng xuống, vừa dặn dò Nha Tử lát nữa nhất định phải chạy theo tôi.
“Yên tâm, dù gì tôi cũng là một thành viên của 701.” Nha Tử vỗ vỗ bộ ngực, rồi cũng lấy ra một khẩu súng lục, nhanh chóng mở chốt an toàn, hướng về thứ kia và định nã một phát súng.