← Quay lại trang sách

Chương 271 Mặt Nạ Tàm Tùng

Vừa nghe đến đó, tôi đã cảm thấy biệt danh cao thủ vũ khí của cô Thu quả thực đúng là danh bất hư truyền, cô ấy thực sự thông thạo cả vũ khí nóng và vũ khí lạnh.

“Tiểu Thu, mau rút lui!” Lão Yên nằm ở một bên vừa che miệng vết thương vừa hét lớn, bởi vì dùng quá sức mà ông ấy còn ho khan kịch liệt.

Cô Thu cũng ý thức được điều không ổn, vung tay ném hai con dao ra ngoài, rồi xoay thân hình gợi cảm vẽ nên một vòng cung duyên dáng.

Tôi và Nha Tử lúc này cũng phản ứng lại, vội đỡ lão Yên dậy rồi nhanh chóng lui sâu hơn vào trong gian mộ.

Đúng lúc này, người Tàm Tùng đột nhiên co giật, một lượng lớn mảnh sắt đen đột nhiên bắn ra khỏi cơ thể ông ta, chúng tạo thành hình cánh quạt rồi bay thẳng về phía chúng tôi.

“Mau tránh ra, đây là mảnh đạn!” Hiếm khi mới thấy cô Thu hoảng sợ như thế, cô ấy vội kéo chúng tôi đến núp sau lưng một bức tượng hình người.

Phụt…

Tôi mới vừa đặt lão Yên ra sau một bức tượng, liền cảm thấy lưng dưới đau nhức, tôi vội vàng xoay người tìm một bức tượng đá khác rồi ngồi xổm xuống, lúc này tôi mới dám sờ vào lưng mình.

Không chạm vào thì không sao, vừa mới sờ vào sau lưng lòng bàn tay tôi đã ướt đẫm, rõ ràng đã chảy không ít máu, tinh thần tôi mới hồi phục nay lại hơi hoảng hốt.

Lúc này tôi mới hiểu ra vì sao lão Yên lại cấm sử dụng loại cầu sét này, bởi vì nó rất nguy hiểm và khó kiểm soát.

“Trường An, cậu không sao chứ?” Lão Yên nôn nóng hỏi.

Tôi vội vàng nói mình không sao, thản nhiên vén một góc áo buộc chặt quanh eo hai lần để máu không chảy quá nhanh, sau đó thận trọng thò đầu ra ngoài để quan sát.

“Tàm Tùng đâu rồi?”

Tôi nhìn lướt qua, chỉ thấy bên trong gian mộ đã trống rỗng, căn bản chẳng còn nhìn thấy bóng dáng của Tàm Tùng nữa.

Tôi quan sát một hồi lâu, xác định đã không thấy Tàm Tùng đâu nữa, sau đó mới bảo mấy người lão Yên ra ngoài.

“Không thấy đâu?” Lão Yên không dám tin: “Không có lý nào, chẳng lẽ ông ta đã ra ngoài theo khúc cua kia?”

Chúng tôi nhìn quanh toàn bộ gian mộ, quả thực không phát hiện ra tung tích của Tàm Tùng, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì tôi đã thấy sắc mặt Nha tử tái nhợt, anh ta chỉ một ngón tay lên hướng trên đầu: Bên trên!

Chỉ nháy mắt, thân thể của tôi đã cứng đờ, ấy vậy mà chúng tôi lại bỏ qua phía trên ấy.

Tôi không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ cố hết sức ngước mắt lên trên, nhưng dù lòng trắng đã sắt lật ra ngoài thì tôi vẫn chẳng thể nhìn thấy tình hình phía trên nóc gian mộ.

Vì vậy, tôi mạnh dạn ngẩng đầu lên nhìn, hình ảnh kế tiếp tôi nhìn thấy suýt chút nữa đã dọa tôi hồn bay phách lạc!

Chỉ thấy tay chân của Tàm Tùng bám trên nóc mộ như một con thằn lằn, đầu quay lại phía sau một góc khó tin, ánh mắt của ông ta vừa hay chạm vào mắt tôi, miệng vết thương trống trơn làm cho ông ta trông càng dữ tợn hơn.

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy ông ta, ông ta đột nhiên nhảy từ phía trên xuống, nhằm thẳng về phía tôi mà lao tới!

Tôi gần như lăn sang một bên theo phản xạ có điều kiện, nhưng khi lăn được nửa chừng tôi mới nhận ra Tàm Tùng vốn đang hướng về phía mình lại đột ngột đổi hướng giữa không trung, ông ta lao thẳng về phía Nha Tử đang đứng đờ ra vì khiếp sợ.

“Mau vứt mảnh vải kia đi!” Vào thời khắc mấu chốt, tôi vội nhắc nhở anh ta một câu.

Nha Tử vẫn không có phản ứng gì với tình huống hiện tại, nhưng anh ta vẫn rút miếng vải kia ra khỏi lồng ngực trong vô thức, rồi ném nó ra thật xa.

Động tác của Tàm Tùng cứng đờ, ông ta dừng lại ngay trước mặt Nha Tử, bàn tay vươn ra chỉ còn cách ngực Nha Tử khoảng một phân.

Nha Tử sợ đến mức không dám cử động, còn tim tôi cũng đã nhảy lên cổ họng rồi, chỉ sợ bàn tay của Tàm Tùng sẽ xuyên qua ngực Nha Tử.

Cũng may, Tàm Tùng chỉ liếc nhìn Nha Tử một cái, sau đó liền thu tay, ông ta chạy về phía tấm vải với tốc độ mà tôi khó có thể nhìn rõ, rồi giữ miếng vải trong tay trước khi nó kịp rơi xuống đất.

“A Âm…” Ông ta kề tấm vải sát mặt của mình, như thể đang chìm đắm trong hồi ức đau buồn.

Lão Yên im lặng ra hiệu cho chúng tôi, tiếp theo cả đám chúng tôi chậm rãi lùi lại chỗ khúc cua.

Nhưng vừa mới lùi một bước, chúng tôi mới nhận ra Nha Tử đã ném tấm vải kia nhầm chỗ rồi, nếu chúng tôi muốn tiến tới chỗ khúc cua thì bắt buộc phải đi ngang qua người Tàm Tùng, đây chẳng phải là là tự đâm đầu vào chỗ chết sao?

****5:

Lão Yên trừng mắt nhìn Nha Tử, anh ta đang giang tay tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Chúng tôi cũng biết trong tình huống đó, anh ta còn có thể có phản ứng ném tấm vải ra ngoài đã xem như là nhanh lắm rồi, làm sao còn quan tâm được tấm vải sẽ được ném về hướng nào chứ?

“Lão Yên.” Tôi hạ giọng gọi một câu, lão Yên nhướng mày hỏi tôi làm sao vậy?

Tôi chỉ về phía khúc cua, rồi lại chỉ về phía quan tài, ra hiệu so sánh một chút.

Ánh mắt lão Yên sáng lên, ông ấy vừa muốn nói gì đó thì tôi liền chỉ về phía Tàm Tùng, ông ấy lập tức bịt miệng lại, sau đó dùng tay ra hiệu để giao tiếp với chúng tôi, bảo chúng tôi tìm cơ hội tìm lối thoát khác.

Tôi biết ông ấy đã hiểu được ý của mình, khúc cua không đủ rộng để khiêng một chiếc quan tài lớn như vậy vào trong mộ. Mà nhìn những bức bích họa ở bên trên, chúng tôi có thể biết được cỗ quan tài nọ được đưa từ bên ngoài vào, chứ không phải được tạo ra từ bên trong mộ, cho nên tại đây nhất định phải có lối ra khác.