Chương 274 Mặt Nạ Tàm Tùng
“Chuyện này cứ vậy mà xong rồi à?” Tôi kinh ngạc cảm thán, tuy rằng tôi biết cô Tứ rất lợi hại, nhưng Tàm Tùng dù sao cũng là một hoạt thi đã sống mấy ngàn năm, điều này không phải là quá khó tin sao?
Lão Yên vừa dẫn chúng tôi lùi sang một bên vừa lắc đâu: “Tôi cũng không rõ lắm, bởi tôi cũng chưa thấy hoạt thi bao giờ, chẳng qua nếu cô Tứ đã ra tay thì sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Phanh!
Ông ấy vừa dứt lời, phía bên cô Tứ đã xảy ra chuyện, hoạt thi vừa mới ngoan ngoãn buông tay kia giờ lại đột nhiên mọc ra những sợi lông màu đen, chúng chui ra từ trong miệng, mũi, tai của ông ta, cứ như một con quái vật phủ đầy lông đen đang đeo mặt nạ vậy, ông ta còn tấn công vào vai của cô Tứ.
Cô Tứ không kịp phòng bị, đã đập thẳng người vào tường, tạo ra một tiếng động lớn.
“Cô Tứ!” Tôi lo lắng hét lên, lão Yên vội vàng giữ chặt tôi lại, bảo tôi đừng gây thêm phiền phức.
Tôi chỉ thấy cô Tứ đã nhanh chóng phản ứng lại, anh ấy lạnh lùng rút ra hai vật màu bạc sáng loáng từ bên hông, bình tĩnh nói: “Chỉ là một thi thể nửa sống nửa chết mà còn dám làm càn, hôm nay tao sẽ cho mày thấy sự lợi hại của thước trấn thi!”
Nghe anh ấy nói như vậy, tôi lập tức cảm thấy hứng thú, nhưng lão Yên lại kéo tôi chạy theo hướng ngược lại, chỉ mới đó mà tôi đã không nhìn thấy gì nữa.
“Chúng ta thật sự không ở lại sao?” Chạy đến một khúc cua, khi chúng tôi đã chẳng nghe thấy chút động tĩnh nào từ phía cô Tứ nữa, cô Thu bèn cất tiếng hỏi.
Lão Yên cau mày không nói chuyện, Nha Tử cũng ở một bên la hét: “Đúng vậy, tuy rằng cô Tứ lợi hại, nhưng dù sao thứ kia cũng là hoạt thi đấy, Trường An, không phải cậu từng nói nếu gặp phải thứ này chỉ có chạy trốn thôi sao?”
Tôi gật đầu, trong《 Tinh Quan Yếu Quyết 》 quả thực đã viết như thế, tuy nhiên, qua những gì tôi vừa mới nghe cô Tứ nói, dường như Tàm Tùng không phải hoạt thi chân chính, nên tạm thời tôi cũng không thể đoán ra được.
“Lão Yên, ông nói gì đi?” Cô Thu hỏi lại lần nữa.
Lão Yên lôi một điếu thuốc lá dính đầy máu từ trong chiếc áo đã rách bươm của mình, nhưng tìm hồi lâu cũng không tìm được bật lửa, đành phải đưa điếu thuốc lên mũi ngửi, sau đó đưa ra quyết định: “Tiểu Thu, cô đưa Nha Tử rút lui trước, nếu gặp được Côn Bố thì bảo cậu ta cứ rút lui cùng hai người, Trường An, cậu theo tôi quay lại xem tình hình thế nào.”
“Lão Yên, ông sắp xếp nhầm rồi à? Thứ lớn nhất trong mộ này đã xuất hiện, chắc là trong lăng mộ chẳng còn thứ gì nguy hiểm nữa, vậy hẳn phải để Trường An và Nha Tử đi trước chứ, tôi sẽ quay lại với ông.” Cô Thu không đồng ý với cách sắp xếp của lão Yên.
Lão Yên gõ nhẹ vào tay cô Thu, ở đó chỉ còn lại mấy con dao: “Tất cả vũ khí và trang bị của cô đều bị vứt ở trong mộ, cô định chỉ dựa vào mấy con dao này để chiến đấu với Tàm Tùng ư?”
Cô Thu am hiểu chiếu đấu với các loại vũ khí, nhưng nếu không còn mấy thứ ấy, cô ấy chẳng khác nào hổ bị bẻ hết răng, sức chiến đấu sẽ giảm sút.
“Nhưng Trường An còn đang bị thương…” Cô Thu vẫn không đồng ý.
Lão Yên trực tiếp ngắt lời cô ấy, bảo cô ấy chớ quên lý do tại sao tôi được đưa về 701, cô Thu lập tức im lặng.
Tôi liếc nhìn lão Yên, thầm nghĩ mình được đưa về không phải bởi mình thân phận người giữ mộ đó sao, chẳng lẽ còn có lý do nào khác à, nếu không vì sao cô Thu lại cứ giữ bí mật như vậy?
“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, hai người đi nhanh lên.” Lão Yên lấy thuốc trong điếu ra nhai, rồi xua tay thúc giục.
Cô Thu miễn cưỡng rời đi cùng Nha Tử, trước khi rời đi, cô ấy đã nhờ lão Yên phải bảo vệ tôi cho tốt, đừng làm mất người học trò duy nhất của cô ấy.
“Đi thôi.” Lão Yên nhìn cô Thu và Nha Tử đã đi xa, lúc này mới gật đầu với tôi.
Tôi che vết thương trên thắt lưng và nhìn lão Yên, dò hỏi ông ấy vì sao phải đưa tôi quay lại?
“Không phải vừa rồi cậu đã nghe thấy rồi sao?” Lão Yên vừa đi vừa đáp lại một câu.
“Chỉ vì thân phận người giữ mộ của tôi thôi sao?” Tôi nghi hoặc hỏi: “Thân phận này rốt cuộc có ý nghĩa gì?”
Lúc trước, cha tôi có thể mời được cô Tứ tới cứu mạng tôi, chứng tỏ thân phận này không hề đơn giản. Hiện giờ lão Yên lại vì thân phận này mới đưa tôi vào 701, còn trọng dụng tôi, điều này khiến tôi không khỏi cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc ẩn đằng sau thân phận này còn có ý nghĩa nào khác.
“Cậu không biết sao?” Lão Yên còn cảm thấy hoài nghi hơn tôi.
****7:
Tôi lắc đầu, lão Yên liếc mắt nhìn tôi một cái, hỏi tôi đã học được tất cả những kiến thức về ngành này ở đâu?
Tôi bèn kể lại chuyện cô Tứ đã đưa sách cho mình, lão Yên khẽ gật đầu: “Vậy thì đúng rồi, cô Tứ đã nói rằng đó là cuốn sách được tổ tiên của cậu truyền lại. Chẳng lẽ cậu không nhìn ra chút manh mối nào hay sao?”
“Không, ngài ấy chỉ nói nếu tôi học xong thì có thể kế thừa danh hiệu Hắc Linh Tinh Quan thôi.” Tôi suy nghĩ một lúc rồi mới nói.
Lão Yên ừ một tiếng, chỉ nói sau này tôi sẽ tự biết Hắc Linh Tinh Quan có ý nghĩa gì, rồi không giải thích gì nữa.
“Lão Yên…”