← Quay lại trang sách

Chương 299 Chuông Quỷ Của Tăng Hầu Ất

Tôi đáp lại một tiếng, sau đó nói: “Lão Yên, số người căn bản không khớp, ông nói xem những người còn lại đang ở đâu?”

****3:

Lão Yên bị câu hỏi của tôi làm cho sửng sốt, đây cũng là điều mà ông ấy không thể nghĩ ra được.

“Cậu xem lại đi, có tình huống gì thì liên lạc với tôi, bên tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp đi gặp lão Cố.” Lão Yên trong chốc lát cũng không nghĩ ra nguyên nhân được.

“Được!” Tôi đáp một tiếng, lão Yên bên kia liền vội vã cúp máy như đang có việc gấp.

Bộ đàm vừa ngắt, tôi không có việc gì làm, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này tôi đều ngủ tương đối sớm, cho nên liền nằm ở trên giường ngủ.

Khoảng nửa đêm, tôi bị nước tiểu làm cho nghẹn tỉnh, nhưng tìm khắp phòng cũng không thấy thùng chứa nước tiểu, đành phải ra cửa, tôi định giải quyết vấn đề sinh lý ở bên ngoài.

Ra khỏi cửa, bên ngoài tối om, ngay cả một chút ánh trăng cũng không có, tôi mò mẫm tới góc tường rồi cởi quần.

“Ai?” Một tiếng quát lạnh lùng truyền đến, dọa tôi sợ tới mức bắn ra ngoài, hơn phân nửa nước tiểu đều rơi ở trên tay và quần.

Tôi xoay người nhìn Ninh Viễn đang cầm đèn pin quét qua, không khỏi oán trách: “Anh Ninh, anh dọa thế này không chừng tôi liền phế đi.”

“Trường An, không phải tôi đã bảo cậu buổi tối đừng ra ngoài rồi sao?” Ninh Viễn cau mày, có vẻ vô cùng không vui.

Tôi tùy tiện vung tay: “Nhưng một người sống như tôi cũng không thể nhịn tiểu đến chết mà?"

Ninh Viễn vẫn cau mày, nhưng không nói gì nữa, chỉ bảo tôi nhanh chóng trở về.

Tôi quay lại đi hai bước, lúc này mới phát hiện trên tay Ninh Viễn còn mang theo một cái giỏ, tôi ngửi thấy mùi thức ăn.

“Anh Ninh, sao đêm hôm khuya khoắt lại mang theo thức ăn vậy?”, Tôi có chút kinh ngạc, không phải nói buổi tối sẽ không có cơm sao?

Ninh Viễn nhìn lướt qua giỏ trên tay: “Cả buổi trưa và tối tôi đều không ăn nên đã nhờ đầu bếp nấu cho hai món xào đem về phòng ăn, cậu muốn ăn cùng không?”

“Không cần đâu anh Ninh, anh mau về đi kẻo lát nữa đồ ăn nguội, tôi cũng về ngủ đây.” Tôi xắn tay áo, rụt người lại rồi trở về phòng, nằm trên giường.

Ước chừng qua hai phút, tôi đột nhiên mở mắt, từ nãy giờ Ninh Viễn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào phòng tôi, lúc này mới vừa đi, nếu tôi không làm lính mấy năm thì cơ bản sẽ không phát hiện ra.

Tôi rón rén đứng lên rồi lẻn ra ngoài, đi theo hướng tiếng bước chân vừa mới vang lên. Mặc dù Ninh Viễn đã cố gắng đi nhẹ nhành hết sức, nhưng thân là một quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh như tôi vẫn nghe ra được.

Ninh Viễn tuyệt đối có vấn đề, trong giỏ đồ ăn vừa rồi căn bản không chỉ là khẩu phần cho một người ăn, bởi vì một người đàn ông cao một mét tám như anh ta khi khiêng giỏ người như chùn xuống vì nặng, ít nhất có thể đủ cho hơn mười người ăn.

Vừa nghĩ tới mười mấy người mất tích tại địa điểm khảo cổ kia, trực giác mách bảo tôi rằng những thức ăn này chính là chuẩn bị cho những người đó!

Vì thế tôi lén mò ra bên ngoài, có thể là vì ban đêm không có người, Ninh Viễn rọi đèn pin hơi khuất, điều này đối với người bình thường có thể khó phát hiện, nhưng với tôi đây lại là chuyện nhỏ.

Tôi xoa xoa tay, đi theo Ninh Viễn một đường tới hiện trường khảo cổ, sau đó anh ta liền đứng trước hố chôn, xem ra là muốn đi vào.

Ngay lúc tôi đang cân nhắc ý định của anh ta, anh ta đột nhiên quay đầu lại chiếu đèn pin tới, may mắn tôi phản ứng nhanh trốn ở sau một gốc cây lớn, nếu không đã bị bắt gặp.

Không nhìn thấy ai khác, Ninh Viễn thở phào nhẹ nhõm, sau đó mang theo cái giỏ nặng trịch đi vào hố chôn.

Vốn dĩ tôi nên lập tức theo sau ngay, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi bỗng nhiên nhớ tới cha mình năm đó, cũng mang theo một cái giỏ như vậy đi đào hố chôn ở Tướng Quân Lĩnh để nuôi sống gia đình nên không khỏi có chút ngây người, chờ đến khi kịp phản ứng lại thì bóng dáng Ninh Viễn đã biến mất không thấy nữa……

Lúc này bám theo sau hiển nhiên không phải là hành động sáng suốt nên tôi đành phải tìm một chỗ an toàn ngồi xổm xuống, chờ Ninh Viễn đi ra.

Đợi khoảng nửa giờ, tay chân của tôi gần như đông cứng lại, Ninh Viễn mới xách giỏ đi ra, nhìn dáng vẻ anh ta cầm giỏ chứng tỏ thức ăn bên trong đã được ăn xong.

Nhìn thấy Ninh Viễn đã trở về, tôi mới vội vàng theo sau, lúc vào làng thì tìm một cơ hội trở về phòng trước anh ta.

Quả nhiên, tôi vừa mới nằm xuống liền cảm giác được một ánh mắt từ phía cửa sổ bắn tới, khoảng chừng một hai phút sau, anh ta nghĩ tôi đã ngủ say thì lúc này mới rời đi.

Tôi thở ra một hơi, xem ra vẫn là đánh giá thấp tên Ninh Viễn này! Tính cảnh giác của anh ta vô cùng cao, nếu không phải tôi từng đi lính, đoán chừng đã sớm bị anh ta phát hiện ra.

Một phen lăn lộn như vậy tôi cũng mệt mỏi, sau khi thở phào nhẹ nhõm liền ngủ thiếp đi, tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Bang bang bang!

Tôi vừa mới mở mắt, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa, tôi xoay người đứng lên mở cửa, chỉ thấy Ninh Viễn đứng ở bên ngoài, trên tay cầm cái chén sứ.

“Cậu dậy muộn, căn tin đã không có đồ ăn, tôi để lại cho cậu một ít.” Anh ta liếc tôi một cái, tựa hồ đang hỏi tại sao tôi dậy muộn như vậy.