Chương 311 Chuông Quỷ Của Tăng Hầu Ất
Về phần tại sao giáo sư Cố lại giữ mười một người kia lại thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ cảm thấy hẳn là có liên quan đến chiếc chuông nhỏ kia, bởi vì sau khi giáo sư Cố liên lạc với phía cảnh sát xong thì chiếc chuông nhỏ đó cũng biến mất...” Ninh Viễn chậm rãi nói.
Lúc ấy anh ta không suy nghĩ gì cả, chỉ vì nhìn thấy A Thanh được Cố ThuậnChương đưa vào danh sách người bị đưa đi, cảm thấy không đành lòng cho nên anh ta đã năn nỉ Cố ThuậnChương giữ A Thanh lại.
Khi họ đang nói chuyện thì lực lượng cảnh sát vũ trang gần như đã có mặt nên Cố ThuậnChương đành phải đồng ý với Ninh Viễn.
Ninh Viễn giấu A Thanh vào trong hố chôn, chờ cảnh sát mang đám người Cố ThuậnChương đi rồi mới mang cô ấy ra.
Điều khiến anh ta vui mừng là sau khi lực lượng vũ trang rời đi, A Thanh thực sự đã khỏe hơn và không còn điên loạn như trước nữa.
“Tôi tưởng mọi chuyện đã kết thúc.” Ninh Viễn cười khổ: “Ai biết mọi chuyện chỉ mới bắt đầu…”
****0:
Từ lúc A Thanh cắn lên cánh tay Ninh Viễn rồi liếm sạch máu chảy ra, lúc đó anh ta đã biết A Thanh thật sự điên rồi.
Vì không để cho cô ấy làm người khác bị thương, anh ta đã vào trong hố chôn ở cùng với A Thanh. Điều kỳ lạ là sau khi A Thanh vào ở trong hố chôn lại cực kì im lặng, chỉ vào buổi tối mới làm ra hành động kỳ quái, hơn nữa cô ấy cũng sẽ không chạy ra khỏi hố chôn.
Ninh Viễn thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh ta còn chưa thở phào được một nửa, mười một người kia cũng đều xảy ra chuyện, anh ta cũng không nghĩ nhiều liền mang bọn họ vào trong hố chôn.
Quả nhiên, sau khi bọn họ vào trong hố chôn đều trở nên yên tĩnh, có một số người thậm chí còn tỉnh táo lại, nhưng để an toàn nên bọn họ cũng nguyện ý ở lại nơi đó!
“Sau đó thì cậu cũng biết, những người này phát điên càng ngày càng nặng, sau một hai ngày thì cũng hoàn toàn mất đi lý trí, cũng may bọn họ không chủ động chạy ra khỏi hố chôn, nếu không tôi cũng không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì.”
Ninh Viễn cười khổ: "Nếu biết giáo sư Cố nhờ tôi làm chuyện như vậy, tôi thà để cho A Thanh bị cảnh sát mang đi, nói không chừng ở trong bệnh viện tâm thần còn có thể bảo vệ cô ấy một mạng.”
Tôi cũng không nói gì, bởi vì bây giờ có nói gì cũng đã muộn, A Thanh đã chết rồi, không thể sống lại được.
“Nói như vậy, anh cũng không biết tác dụng của mười một người này?” Tôi cau mày.
Vốn tưởng rằng sẽ biết được nhiều tin tức hơn từ Ninh Viễn, nhưng bây giờ ngoài việc nắm rõ sự tình ra thì cũng chẳng có giá trị gì cả.
Ninh Viễn cũng cau mày: “Đúng vậy, tôi không biết, nhưng có một điều rất kỳ lạ.”
“Điều gì?” Tôi vểnh tai lên không muốn bỏ qua bất kỳ một manh mối nào.
Ninh Viễn lắc đầu: "Cậu cũng không cần bày ra bộ dạng này, lời tôi nói chưa chắc là thật đâu.”
Tôi không để ý tới anh ta, chỉ thúc giục anh ta mau nói.
Anh ta cũng không vòng vo với tôi, nói rằng A Thanh từng nói lúc Cố ThuậnChương gõ vang chuông nhỏ, cô ấy lờ mờ nghe được tiếng chuông cộng hưởng yếu ớt truyền đến từ hướng của khu chủ mộ.
“Hướng của khu chủ mộ? Các anh đã tìm được khu chủ mộ rồi sao?” Tôi kinh ngạc nói.
Trong một ngôi mộ lớn, nhìn bề ngoài rất khó xác định được vị trí của khu chủ mộ, bởi vì khu chủ mộ không chỉ là nơi trang nghiêm trong lăng mộ mà còn có tác dụng gây nhầm lẫn cho bọn trộm mộ.
Ninh Viễn nghi ngờ nhìn tôi: “Cậu biết nhiều bí mật ở hiện trường khảo cổ như vậy mà lại không biết nơi dân làng Diệp Gia chôn thuốc nổ là khu chủ mộ? Nhưng vì giáo sư Cố không nắm chắc nên mới không bắt đầu khai quật từ khu chủ mộ mà thôi.”
Tôi à một tiếng, lập tức hiểu được vì sao Cố ThuậnChương không dám xuống tay.
Từ khu chủ mộ đến hố chôn còn cách một đoạn, đỉnh mộ lờ mờ lộ ra bên ngoài, nhìn qua rất rắn chắc, nếu tùy tiện xuống tay, rất có thể sẽ tạo thành tổn hại đối với khu chủ mộ, cho nên bắt đầu từ hố chôn là biện pháp tốt nhất.
“Anh cho rằng tiếng chuông cộng hưởng kia là do A Thanh tưởng tượng ra à?" Tôi dò hỏi.
Ninh Viễn lắc đầu: "Tôi không có ý này, chỉ là A Thanh từ trước đến nay là một người lãng mạn, miêu tả về một thứ nào đó luôn mang đầy chất thơ, cho nên tôi mới không chắc tiếng chuông cộng hưởng đó có phải là do cô ấy bịa đặt hay không.”
Thì ra là thế.
Tôi nhìn về phía đỉnh mộ của khu chủ mộ, trong bóng tối không thể nhìn rõ ràng, nhưng tôi mơ hồ cảm thấy nơi đó đang cất giấu thứ gì đó rất ghê gớm, khiến trong lòng tôi hoảng loạn.
“Đến lúc này rồi mà anh còn định kéo dài nữa à?” Tôi nhìn về phía Ninh Viễn, giờ phút này tâm trạng của anh ta đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, ba lô chứa đầu A Thanh ở ngay bên cạnh anh ta, như đang đồng hành cùng anh ta vậy.
Ninh Viễn lắc đầu: "Không được, không thể trì hoãn được nữa. Huống chi, tôi cũng muốn biết tại sao A Thanh lại xảy ra chuyện, tại sao nhóm tinh anh của đội khảo cổ lại phát điên?"
Theo lời của Ninh Viễn, nếu tiếp tục chậm trễ, mười một người kia có thể sẽ làm điều tương tự như A Thanh, khi đó tổn thất sẽ càng lớn hơn.
Tôi cũng có thể hiểu được, những người có thể vào được đội khảo cổ quốc gia đều được tuyển chọn kỹ lưỡng, mỗi người bọn họ đều có sở trường đặc biệt, nếu tất cả đều bỏ mạng ở đây thì toàn bộ đội khảo cổ quốc gia sẽ gặp tai ương ngập đầu.