Chương 370 Chuông Quỷ Của Tăng Hầu Ất
“Vâng.” Nha Tử cầm lấy bức vẽ cơ quan, cũng không nói thêm lời thừa thãi nữa, anh ta ngồi xuống mặt đất rồi bắt đầu ghi nhớ.
Anh ta có năng lực đọc đến đâu nhớ đến đấy, vì vậy chỉ trong thời gian nửa tiếng ngắn ngủi anh ta đã ghi nhớ rõ ràng tất cả vị trí của lỗ và thời gian bắn ra của mũi tên ẩn bên trong đó.
Giáo sư Hứa không yên tâm đứng ở trên con đường kiểm tra anh ta một lúc lâu, phát hiện anh ta không sai cái nào thì lúc này mới yên tâm hơn một chút.
Lão Yên thấy Nha Tử đã chuẩn bị xong thì sắp xếp nói: “Trường An, Thương Thần, Dược Quán Tử đi qua trước, mọi người ở đằng trước tiếp ứng cho Nha Tử, tôi và lão Hứa và thầy ở đây đợi, lỡ đâu…”
Lời phía sau ông ấy không nói ra nhưng chúng tôi cũng đã hiểu được, lỡ đâu Nha Tử có sai lầm gì, hai bên đều có thể có cơ hội cứu viện, mặc dù một khi anh ta mắc sai lầm, thời gian để chúng tôi cứu viện thật sự là không đủ.
Tất cả đều đã được sắp xếp xong, tôi và Thương Thần Dược Quán Tử nhanh chóng đi qua trận pháp mũi tên, đứng ở phía trước cửa đá ở đầu cuối trận pháp mũi tên chờ đợi.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Nha Tử hít sâu mấy hơi, đứng ở phía trước của con đường, nhắm mắt lại, cũng không biết là đang nhớ lại bức vẽ cơ quan đó một lần nữa, hay là đang động viên tinh thần cho chính mình.
Tóm lại chỉ mấy giây sau, anh ta đã mở mắt ra, toàn thân đều đã thay đổi, cho dù là đang đeo kính đen nên tôi không nhìn rõ được vẻ mặt của anh ta, nhưng tôi cũng có thể cảm nhân được anh ta lúc này lại có mấy phần giống với dáng vẻ khi anh ta tháo kính mắt xuống!
****4:
Tôi không nhịn được nhìn về phía giáo sư Hứa, quả nhiên thấy ánh mắt của ông ấy tối lại, xem ra nếu như Nha Tử khống chế không tốt, thì thật sự có thể biến thành người lạnh lùng còn lại!
Nhưng mà theo bước chân của Nha Tử dẫm lên trên con đường, trận pháp mũi tên vang lên một trận tiếng két két, tôi cũng không còn lòng dạ đi nghiên cứu những thứ này nữa, ánh mắt dán chặt vào Nha Tử, chỉ sợ anh ta đạp nhầm chỗ nào.
Viu!
Mũi tên đầu tiên sượt qua trước ngực Nha Tử, mà anh ta vừa mới cúi đầu, mũi tên thứ hai đã sượt qua da đầu của anh ta, sau khi gọt đứt mấy cọng tóc thì phịch một tiếng cắm vào trên mặt tường đối diện.
Sau đó là cây thứ hai cây thứ ba, mỗi lần đều bay sượt qua người Nha Tử, nếu như lệch đi dù chỉ một chút xíu, anh ta cũng có thể sẽ bị đâm ra một cái lỗ.
Càng về sau mũi tên cũng càng ngày càng nhanh, động tác của Nha Tử cũng dần dần trở nên nhanh hơn.
Rất nhanh anh ta đã đi được một nửa, mặt dù một bước cũng không đi nhầm, nhưng trên người anh ta cũng vẫn bị mũi tên sượt qua tạo ra rất nhiều vết thương, trên trán của anh ta cũng toàn là mồ hôi hột, nhìn ra là vô cùng thảm hại.
Sau khi qua được một nửa, trận pháp mũi tên không chỉ có tốc độ càng nhanh hơn, mà ngay cả số lượng cũng tăng lên rất nhiều, Nha Tử gần như là tìm ra một chút xíu kẽ hở trên trong loạt mũi tên, sau đó lợi dụng tính dẻo dai của thân thể mà đi xuyên qua đó, còn không kịp thở lấy một hơi đãi bị trận mưa tên tiếp theo bao trùm lấy.
Anh ta đi tới vị trí này, nếu như xảy ra chuyện mấy người lão Yên sẽ không kịp tới cứu viện, tất cả đều phải dựa vào chúng tôi.
Vì vậy tôi và Thương Thần đều kéo căng thần kinh, người sau lại còn giờ hai cây súng lên, hiển nhiên một khi Nha Tử xảy ra chuyện gì, anh ta sẽ dùng súng của mình tạo ra một đường sống cho Nha Tử.
Còn có một mét cuối cùng!
Mắt thấy Nha Tử đã sắp tới, tôi không chỉ không yên tâm mà ngược lại lại càng khẩn trương hơn.
Ai cũng biết là loại cơ quan như này thì một chút cuối cùng chính là khó nhất, bởi vì bốn mét đằng trước gần như là đã tiêu hao phần lớn thể lực và sức chịu đựng của anh ta, một mét cuối cùng này, sợ nhất chính là anh ta vì thể lực không đủ mà xảy ra vấn đề.
Dù sao trong mấy người chúng tôi, trừ Dược Quán Tử và giáo sư Hứa ra, thì thể lực của Nha Tử là kém nhất.
Mà chúng tôi đều đã coi thường Nha Tử, một mét cuối cùng mặc dù là khó nhất, mặc dù chúng tôi đã nhìn thấy chân của anh ta đang run rẩy, nhưng anh ta vẫn vững vàng mà bước đi tiếp.
Khi anh ta bước ra một bước cuối cùng thì trực tiếp mềm người ngã trên mặt đất, mũi tên cuối cùng cũng phập một tiếng cắm vào trên tường.
“Không sao chứ?” Tôi lập tức đỡ Nha Tử lên, thấy trên người anh ta có nhiều vết trầy da như vậy thì có chút lo lắng.
Anh ta xua tay: “Cái này thì tính là thương gì? Chỉ là bị mất sức thôi, cậu phải đỡ chắc lấy tôi.”
Vừa nói anh ta vừa mang vẻ mặt nếu như tôi không đỡ chắc lấy anh ta thì là đã phụ lòng anh ta mà nhìn tôi, làm tôi nổi lên một tầng da gà. Nhưng mà cũng đã yên tâm được rồi, bởi vì còn có lòng dạ oán trách, chứng minh anh ta thật sự là không có chuyện gì.
Lúc này mấy người lão Yên cũng đã đi qua, nhìn bọn họ vẫn mang vẻ mặt hoảng hồn chưa tỉnh lại và mồ hôi trên trán còn chưa kịp lau, thì biết là vừa rồi bọn họ đã chịu không ít kinh hãi, đặc biệt là giáo sư Hứa, hốc mắt của ông ấy còn đỏ lên.