Chương 383 Chuông Quỷ Của Tăng Hầu Ất
Tăng Hầu Ất lần này không giữ được cô ấy, nhưng rốt cuộc cũng không để cho trưởng công chúa chết quá mức khó coi, ông ta ban cho cô ấy tự vẫn, sau đó còn tìm một thầy pháp phong ấn hơi thở cuối cùng của cô ấy trong lồng ngực, hy vọng sau này cô ấy có thể sống lại.
Đáng tiếc nước Tăng cuối cùng vẫn bị diệt quốc, phía sau đoán chừng đã không còn người quản trưởng công chúa nữa, ai cũng không ngờ được sau khi cô ấy được chôn cất vậy mà còn có thể sinh hạ đứa nhỏ, mà đứa nhỏ này bị nghẹt thở đến chết ở trong quan tài, trở thành một cương thi nhỏ…
Nói thật tôi cảm thấy chuyện xưa này cũng không có gì hay để kể, dùng lời hiện tại mà nói, đây chính là một thiên kim tiểu thư nhà giàu yêu một thiếu gia bất tài vô dụng, cuối cùng lại bị thiếu gia này làm nhà tan cửa nát, nhưng bởi vì thân phận công chúa mới khiến câu chuyện này nhiều màu sắc hơn một chút mà thôi.
“Nếu đã mất nước, Tăng Hầu Ất sao lại được chôn trong mộ được?”, So với chuyện xưa, tôi càng thêm tò mò về điểm này.
Lão Yên nhún vai: “Ai biết được, tất cả mọi thứ về nước Tăng đều là truyền thuyết, có một số truyền thuyết còn có ngôn luận trái ngược nhau, rất nhiều trong số đó đều khó mà tin được, tạm thời nghe cho vui đi.”
“Đây không phải là chuyện vui.” Giáo sư Hứa nhíu mày, nghe lão Yên nói lời vô trách nhiệm như vậy rõ ràng có chút không vui.
Đội trưởng Bạch chen vào giữa hai người bọn họ, thản nhiên nói: “Nơi này đã không có gì tốt để nghiên cứu, muốn nghiên cứu cũng là chuyện của đội khảo cổ, chúng ta nên đi ngay bây giờ.”
Nói xong bà ấy giương mắt nhìn thoáng qua Thương Thần, chỉ thấy anh ta đang cõng thi thể của Dược Quán Tử sau lưng, căn bản không nghe chúng tôi nói gì.
Lão Yên ừ một tiếng, kêu tôi giúp đỡ dời quan tài ra, chỉ thấy dưới quan tài này là một hòn đá có thể hoạt động, quan tài chính là được hòn đá này đẩy lên.
“Đều đứng lên đi.” Lão Yên ấn hòn đá, xác định sẽ không ngã xuống, lúc này mới gọi mọi người.
Thương Thần vừa rồi còn ngơ ngác vừa nghe mệnh lệnh di chuyển, cơ hồ phản xạ có điều kiện liền nhảy lên hòn đá, còn không quên đưa tay đỡ thi thể của Dược Quán Tử ở trên lưng.
Sau khi mọi người đứng yên, lão Yên ngồi xổm xuống, ấn vào hòn đá, vài giây sau hòn đá phát ra tiếng “ầm” rồi rơi tự do xuống dưới.
May mà ngoại trừ giáo sư Hứa, trên người tất cả chúng tôi đều có chút bản lĩnh, Thương Thần che chở Dược Quán Tử, tôi và lão Yên thì bảo vệ Nha Tử vẫn đang còn hôn mê, lúc này mới không bị ngã tan tác.
“Đây là chỗ nào?” Tôi đứng lên đầu tiên, phát hiện nơi chúng tôi đang đứng giống như một thư viện khổng lồ với đầy những thẻ tre, những thẻ tre này trải qua hơn ngàn năm vẫn còn hoàn hảo, được sắp xếp chỉnh tề đặt ở trên giá nối tiếp nhau, nhìn qua cực kì đồ sộ.
Lão Yên liền mở một cuốn thẻ tre, nhìn lướt qua rồi nói: “Đây là Kim Văn?”
Giáo sư Hứa nghe vậy liền đi tới, sau khi xác định thì gật đầu: “Để tôi xem.”
Lão Yên gật đầu nói: “Nơi này nhiều người như vậy cũng chỉ có ông nghiên cứu về Kim Văn, cũng chỉ có ông mới xem được.”
Giáo sư Hứa sắp xếp ổn thỏa cho Nha Tử xong, lúc này mới đi về phía thẻ tre. Đầu tiên chúng tôi tìm một chỗ nghỉ tạm, trải qua một trận chiến nào là trúng độc nào là đánh nhau, mọi người đều đã kiệt sức.
Thương Thần từ sau khi xuống tới cũng không hề hé răng, anh ta đặt Dược Quán Tử trên mặt đất, chính mình thì ngồi ở bên cạnh ông ấy, giống như lão tăng nhập định!
****2:
“Thương Thần, cậu..... cũng đừng quá đau buồn.” Lão Yên há miệng nửa ngày, cũng chỉ nói ra được lời an ủi không có tính xây dựng như vậy.
Thương Thần thậm chí còn không nâng mí mắt lên, dường như mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến anh ta.
Lão Yên nói đông nói tây nửa ngày mà không thấy anh ta có phản ứng gì, lúc này mới nặng lời: “Dược Quán Tử đi như vậy là muốn nhìn thấy bộ dạng nửa sống nửa chết này của cậu sao?”
Thương Thần đột nhiên ngẩng đầu: "Câm miệng!"
“Cậu rống lên với tôi thì có ích gì chứ, ai cũng biết Dược Quán Tử sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy, hiện tại cậu ấy đi như thế này tất cả mọi người đều đau lòng, nhưng việc chúng ta phải làm không phải là ngồi đây than khóc, mà là an toàn ra khỏi cổ mộ, đây mới là công đạo tốt nhất đối với cậu ấy!" Lão Yên cũng nổi giận: “Ngày cậu mang Dược Quán Tử vào 701, không phải đã nghĩ tới rồi sao?”
Lời này đã hoàn toàn chọc giận Thương Thần, anh ta đột nhiên nhảy dựng lên, nhấc chân đá chiếc kệ sang một bên. Kệ đổ sụp xuống, những thẻ tre được cất giữ hơn ngàn năm rơi ầm ầm xuống đất, dính đầy bụi bặm.
“Đúng, là ông đây mang anh ta vào, sớm biết anh ta vào 701 sẽ đoản mệnh (chết sớm) như vậy thì dù ông đây có chết cũng không lôi kéo anh ta.” Thương Thần gân cổ lên quát.
Anh ta rõ ràng là ngoài mạnh trong yếu, càng về sau tiếng hét đã có chút nghẹn ngào.
Lão Yên thở dài: “Cậu sai rồi.”
“Ông đây sai chỗ nào chứ?” Thương Thần giận dữ trừng mắt nhìn lão Yên, như muốn trút mọi oán hận trong lòng lên người ông ấy.
Lão Yên vừa cười nhạt vừa nói Dược Quán Tử trước lúc chết đã nói với ông ấy rằng bản thân sống đến tận hôm nay cũng là nhờ vào những dược liệu quý của 701. Cho dù hi sinh bản thân để cứu chúng tôi thì đó cũng là sự thật không thể xoá bỏ, cho nên việc Thương Thần đưa ông ấy vào 701 chính là một lựa chọn đúng đắn.