← Quay lại trang sách

Chương 396 Chuông Quỷ Của Tăng Hầu Ất

Chúng tôi cũng không quá đói, bởi vì chúng tôi chưa nghiên cứu ra con mắt trên tường là gì nên không dám hành động hấp tấp!

Nhìn những con mắt này tôi vẫn nổi da gà, vừa nhét bánh quy vào miệng, vừa mơ hồ nói: “Vừa rồi trong ảo giác tôi còn nhìn thấy những con mắt này đều là thật khiến tôi sợ chết khiếp. Cũng may, những thứ này đều làm bằng đá, nếu không thì khó có thể tưởng tượng Tăng Hầu Ất kia rốt cuộc là một người tàn bạo đến mức nào......”

Tôi vừa dứt lời, liền thấy động tác ăn uống của bọn họ ngừng lại, vẻ mặt có hơi kỳ lạ.

“Mọi người làm sao vậy?” Tôi nuốt bánh quy xuống, hỏi một cách khó hiểu.

****0:

Lão Yên ho khan một tiếng, sau đó nói: “Lúc chúng tôi nghiên cứu con mắt trên tường, quả thật phát hiện bên trong trộn lẫn không ít con mắt của người sống."

Tôi vừa định nhét thêm một cái bánh quy nữa, nghe thấy lời này của ông ấy xong, nhất thời cả người cứng đờ, bánh quy trong tay cũng rơi bẹp xuống đất: "Nói như vậy, thứ mà tôi sờ vào quả thực là mắt người à?”

Mọi người đồng loạt gật đầu, tôi nhìn miếng bánh quy rơi trên mặt đất, lại nhìn tay mình, cảm giác buồn nôn lập tức từ trong dạ dày xộc lên.

Tuy nói chúng tôi ở bên ngoài ăn uống cũng không cần phải chú ý, tay không thể không bẩn được, nhưng vừa nghĩ tới thứ tôi sờ là con mắt hàng ngàn năm tuổi, ngay cả lau cũng không lau liền cầm lấy đồ ăn nhét vào trong miệng, vẫn có chút không thể chấp nhận được, trên những con mắt kia có độc không?

“Yên tâm đi, những thứ kia đều đã trải qua xử lý sát trùng chống phân hủy rồi, so với mặt của cậu còn sạch sẽ hơn đấy, nếu không cũng sẽ không bảo tồn được nhiều năm như vậy.” Giáo sư Hứa vừa ăn vừa hời hợt nói.

Tôi ho khan hai tiếng: "Có thể bảo tồn nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã dùng thuốc gì thế?"

Giáo sư Hứa nhìn tôi, muốn nói lại thôi, nửa ngày sau mới nói: "Yên tâm đi, dù sao ăn vào cũng sẽ không khiến cậu chết đâu mà lo.”

Tôi bị lời nói của ông ấy làm cho nghẹn, suýt chút nữa ngất đi, hiện tại cũng đã ăn hết rồi cũng không thể nôn ra được, khó chịu muốn chết.

Giáo sư Hứa cười, dường như không ngờ tới lời nói của ông ấy lại có ảnh hưởng với tôi như vậy, nửa ngày sau mới nhấn mạnh một câu: “Thật sự ăn vào cũng không chết đâu.”

"Ông đừng nói nữa!" Tôi vội xua tay.

Một hồi lâu tôi mới tiêu hóa được chuyện này. Lời nói bất ngờ của ông ấy lại hiện lên trong đầu tôi làm tôi nhớ tới một chuyện. Bây giờ tôi đã hiểu được tính tình kia của Nha Tử là đến từ đâu. Rõ ràng giáo sư Hứa đã góp không ít công sức ở trong đó.

Nhưng tôi cũng không phải là người luôn chú ý, một lúc sau tôi cũng thuận theo tự nhiên, cũng không phải mất bò mới lo làm chuồng muốn đi lau tay này kia, chỉ tiếp tục ăn như chưa có chuyện gì xảy ra.

Sau khi chúng tôi ăn cơm nghỉ ngơi được nửa tiếng, tiếng “tích tích” quen thuộc của bộ đàm truyền đến, giáo sư Hứa nhanh chóng bắt máy, giọng nói của Cố ThuậnChương truyền đến: “Thứ đó là đá thủy tinh.”

“Đá thủy tinh? Nó không phải là đồ vật của nước ta đúng không?” Giáo sư Hứa nghe vậy liền hỏi.

Cố ThuậnChương nói: “Đúng vậy, nó đến từ Ấn Độ, nhưng mà…”

Nói tới đây ông ấy có chút do dự, nhưng lão Yên đã ngắt lời, yêu cầu ông ấy mau nói nhanh không được dong dài, lúc này ông ấy mới nói: “Theo như lời đồn thì thứ này có thể làm rối loạn thần trí con người, đánh sâu vào lòng người. Mọi người phải cẩn thận đấy.”

Nói xong ông ấy còn cố gắng lấp liếm bằng cách nói rằng đây chỉ là tin đồn và không có cơ sở khoa học nên cũng không cần tin hoàn toàn.

Nghe vậy chúng tôi bối rối nhìn nhau, tôi đã được nhìn thấy khả năng mê hoặc thần trí của đá thủy tinh này, cho dù ảo giác mà những người khác gặp phải có khác với tôi thì ở một mức độ nào đó họ cũng biết được công dụng cụ thể, vì vậy sự do dự của Cố ThuậnChương là không cần thiết.

Nhưng không giống như chúng tôi, ông ấy chưa từng nhìn thấy những thứ kỳ lạ này nên chúng tôi cũng không cần phải nói cho ông ấy biết. Vì vậy giáo sư Hứa chỉ trả lời “Tôi hiểu rồi” và kết thúc chủ đề này.

“Đội khảo cổ hiện tại thế nào rồi?” Lão Yên hỏi.

Cố ThuậnChương cười khổ: “Còn có thể thế nào, chỉ có thể lấy lý do đội khảo cổ bị tổn thất nặng nề nên đã mời viện trợ từ bên ngoài tới để lừa gạt bọn họ. Nhưng tôi thấy trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, biết chuyện lần này không hề đơn giản, từng người đều có bộ dạng lừa mình dối người.”

Đây là chuyện bình thường, đừng nói những người khác, ít nhất ông ấy không thể lừa được Ninh Viễn.

“Lão Cố, hãy cố gắng trấn an bọn họ! Cũng đừng gây thêm rắc rối. Ông cũng nên chú ý nhiều hơn đến mấy người được đưa đến bệnh viện tâm thần. Đừng để bọn họ xảy ra chuyện.” Lão Yên dặn dò.

Cố ThuậnChương ừ một tiếng, lão Yên đang muốn tắt bộ đàm thì bên kia lại truyền đến giọng của ông ấy: “Ừm…thầy của ông hình như đã xuất hiện.”

Làm sao ông ấy biết được?

Tôi kinh ngạc nhướng mày, đội trưởng Bạch xuất hiện ở trong mộ, lẽ ra Cố ThuậnChương ở bên ngoài không thể biết được.

Đội trưởng Bạch ở bên cạnh cũng nhướng mày, ý bảo lão Yên hỏi rõ ràng.

“Thầy tôi đang ở đâu thế?” Lão Yên đúng là gừng càng già càng cay, bộ dáng giả vờ ngạc nhiên và vui mừng đó trông vô cùng chân thật.