Chương 407 Chuông Quỷ Của Tăng Hầu Ất
Vào lúc ngòi nổ cháy tới điểm cuối, mười hai con rắn phóng lên từ trong quan tài, cùng với một tiếng “Uỳnh”, chúng nó bị thuốc nổ nổ thành bụi phấn, nhìn vô cùng hùng tráng!
Thương Thần khống chế lượng thuốc nổ rất tốt, về cơ bản thì quan tài không hề bị ảnh hưởng, sau khi bụi bặm tiêu tán, chúng tôi nhìn từng chiếc quan tài một, phát hiện tuổi của những thi thể nữ này đều không lớn, phần lớn đều chỉ mười mấy tuổi, có mấy cái nhìn có vẻ đầu hai mươi, nhưng cũng không vượt quá hai mươi lăm.
“Những người này nhìn giống như là nha hoàn?” Tôi thấy cách ăn mặt thuần một kiểu giống như nha hoàn thì có hơi tò mò nói.
Lão Yên nhún vai, nói không biết, bởi vì thời Xuân Thu Chiến Quốc trang phục của mỗi một quốc gia đều có chút ít khác biệt, cũng không thể xác định được đây là cách ăn mặc của nha hoàn. Nhưng mà nhìn phần eo không có bất kỳ trang sức nào thì biết, dù thế nào thì địa vị của bọn họ cũng sẽ không quá cao.
“Con rắn này đặt trong người bọn họ là có ý nghĩa gì sao?” Tôi lại hỏi lần nữa.
Những con rắn này nhìn giống như không có gì đặc biệt cả, mặc dù là chủng loại tôi chưa từng nhìn thấy, nhưng sức tấn công của chúng nó không tính là mạnh, nếu không sẽ không bị giải quyết sạch mà chúng tôi chẳng bị thương chút nào như này được, thậm chí tôi còn hoài nghi, nếu như không phải chúng tôi chủ động dùng gậy tấn công thì bọn nó cũng sẽ không ra ngoài.
Lão Yên lắc đầu nói ông ấy chưa từng xem qua tư liệu lịch sử có liên quan.
Ngược lại giáo sư Hứa bên cạnh lại như có điều suy nghĩ nói: “Hình như tôi từng xem qua rồi, nhưng mà không phải của thời Xuân Thu Chiến Quốc, là của thời Minh Thanh, vì vậy vừa rồi tôi mới không nghĩ tới.”
“Thời Minh Thanh?” Rõ ràng lão Yên không hề ngờ tới khoảng cách thời gian lại dài như vậy, nên nhất thời có hơi ngẩn ra.
Giáo sư Hứa ừ một tiếng nói đúng vậy, chính là lúc đó, nếu không phải bởi vì chênh lệch về thời gian quá lớn thì ông ấy đã nghĩ tới từ lâu rồi, cũng không đến nỗi để Trường An suýt nữa phải chịu khổ.
“Có ý gì?” Có liên quan tới tôi, tôi nhanh chóng hỏi lại.
Giáo sư Hứa nói vào cuối thời Minh đầu thời Thanh xuất hiện một quyền quý họ Vương, tính thích rắn, ban đầu chỉ nuôi ở trong sân, sau này không biết nghe được đường ngang ngõ tắt ở đâu, nói là rắn có thể được nuôi trong cơ thể người, dùng các cô gái mười ba tới mười tám tuổi là tốt nhất.
Thế là ông ta bèn bắt đầu thí nghiệm, mua một nhóm các cô gái, cho bọn họ nuốt rắn con vào, đợi rắn lớn lên, những thiếu nữ này cũng sẽ chết đi, trở thành bình đựng rắn chân chính, nghe nói rắn được nuôi như vậy sẽ vô cùng có linh tính.
Vị quyền quý họ Vương này làm chết khoảng mười mấy cô gái thì mới nuôi lớn được một con rắn. Nhưng không biết tại sao rắn được nuôi lớn rồi, tên quyền quý này lại đột nhiên không thích rắn nữa, sau khi đốt chết con rắn đó, ông ta cũng đốt luôn cả cái sân nuôi rắn, có thể nói là mấy chục cô gái đó xem như đã chết vô ích.
“Chuyện hoang đường như này cũng có người tin sao?” Nha Tử há to miệng “Sao rắn có thể được nuôi trong cơ thể người được?”
****7:
“Ban đầu tôi cũng không tin, nhưng cậu nhìn những thứ trước mặt đi! Trên cơ thể các cô gái này không có vết thương, sở dĩ phần eo không nối liền với nhau là bởi vì rắn đã ăn rỗng bọn họ từ bên trong rồi.” Giáo sư Hứa chỉ thi thể nói.
Tôi nhìn qua, thật sự phát hiện trên những thi thể này trừ cái lỗ hình tròn tạo thành do rắn phá thân thể để xông ra ngoài, không có những vết thương nào khác.
Tôi lập tức cảm thấy rợn cả tóc gáy, nuôi rắn trong cơ thể, để rắn ăn thịt người uống máu người mà sống, rốt cuộc người bị ký sinh đã phải từa nhận đau đơn như thế nào rồi mới chết đi chứ?
“Người quyền thế dẫu có nhân từ thì ở trong mắt bọn họ, tính mạng của dân chúng bình thường cũng chỉ là một bãi bùn mà thôi.” Vẻ mặt giáo sư Hứa có chút khó hiểu, không biết là đang nghĩ tới cái gì nữa.
Lão Yên cũng không ngờ tới vậy mà nhóm người này lại chết như vậy, một lúc lâu sau mới hỏi có phải những người này bị chôn sống hay không?
“Ừ, chắc là vậy, nếu không cũng khó mà duy trì được tư thế như thế này! Chỉ có ở trong quan tài mới có thể làm những người này dù có cực kỳ đau đớn thì cũng không vùng vẫy quá kịch liệt được.” Giáo sư Hứa vừa nói cũng vừa sờ lên một bộ thi thể, sau khi sờ tới phần eo, ông ấy cười khẩy rồi nói một câu: Quả nhiên.
Lão Yên hỏi ông ấy đã phát hiện ra gì, ông ấy rút tay lại nói những người này đều đã bị cố định ở bên trong quan tài.
Tôi không sao tưởng tượng được người sống sẽ bị cố định trong quan tài như thế nào, thậm chí còn không dám đi nhìn một cái, chỉ sững sờ đứng yên tại chỗ hỏi bây giờ nên làm như thế nào?
“Chắc hẳn đây là hầm tuẫn táng chân chính, nếu đã như vậy, tìm kiếm men theo vị trí tiếng chuông thì mộ chủ sẽ không cách quá xa, nhưng mà thời gian có hạn, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra mới được.” Đội trưởng Bạch nhanh chóng tổng kết nói: “Nói không chừng mười ba cỗ quan tày này còn có điều huyền diệu khác, xem thử rồi lại nói.”
Trình độ của tôi về phương diện cơ quan thật sự không cao, vì vậy cũng không chen vào quá nhiều, thấy bọn họ ở bên cạnh quan tài nào là suy nghĩ ngang thẳng, nào là suy nghĩ quy luật sắp xếp thi thể thì không khỏi có hơi buồn chán.