Chương 445 Kim Thân Của Địa Tạng
Đúng rồi." Ngay lúc tôi định quay về ký túc xá, lão Yên lại gọi tôi lại: "Buổi chiều Cố ThuậnChương có gửi tin tức tới, nói là quá trình khai quật mộ nước Tăng đã hoàn thành.
Cho nên ông ấy dự định tổ chức một buổi nghe thử chuông nhạc của Tăng Hầu Ất, đồng thời sẽ nghiêm túc gõ vang chiếc chuông nhạc đã ngủ yên hàng nghìn năm này, ông ấy cũng mời tôi tới, cho nên đến lúc đó cậu sẽ đi cùng với tôi.”
Bởi vì chuông nhạc của Tăng Hầu Ất có tính chất đặc thù, cho nên Cố ThuậnChương đã quyết định đặt nó ở bảo tàng tỉnh Hồ Bắc, vì vậy nếu tôi có muốn đi thì nhất định phải đi đến Hồ Bắc.
"Chỉ có hai chúng ta thôi sao?" Tôi chỉ vào ông ấy rồi lại chỉ vào mình.
Lão Yên ừ một tiếng, nói người khác đều có việc phải làm, chỉ có hai chúng tôi là có thời gian.
Tôi cũng không có hỏi sâu, chỉ nói ông ấy đến lúc đó thì nhớ báo cho tôi biết một tiếng là được, nói xong tôi liền trở về ký túc xá.
Vốn tôi còn muốn đến phòng hồ sơ để xem, nhưng vì bản thân đã thấy được bản đồ sao ở trong mộ nước Tăng, cho nên lúc này tôi càng cảm thấy hứng thú với quyển Tham Lang trong “Tinh Quan Yếu Quyết” hơn.
Huống chi lúc còn ở trong mộ tôi chỉ vội vàng xem lướt qua, có rất nhiều câu đều chưa hiểu được, chớ nói chi đến việc lý giải, lần này trở về tôi dự định sẽ đi hỏi cô Tứ một chút!
Nhưng hành tung của cô Tứ rất quỷ bí, cho nên tôi cũng không xác định được lúc nào mình mới có thể gặp lại anh ấy, bởi vậy mà tôi dự định sẽ tự mình suy nghĩ trước, để khi đến lúc đó có hỏi tới cũng không đến mức muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Nhưng tôi đã đánh giá bản thân mình quá cao rồi, lần này mỗi chữ mỗi câu mà tôi đọc được đều khiến tôi cảm thấy choáng váng, thậm chí là xem không hiểu gì cả.
Mặc dù những bản đồ sao mơ hồ đó trông không có chút hấp dẫn nào, nhưng hết lần này tới lần khác lại luôn khiến tôi mất ăn mất ngủ.
“Haizz, khó trách lúc đó cô Tứ lại nói cha không có bản lĩnh kế thừa công việc này, chữ lớn cũng không nhìn ra mấy cái, xem cũng xem không hiểu, làm sao có thể đi làm Hắc Linh Tinh Quan được cơ chứ?” Tôi tựa đầu vào hai bàn tay đang khoanh lại rồi thở ra một hơi thật dài.
“Trường An.” Ngay khi tôi đang định đọc lại lần nữa thì bên ngoài truyền đến tiếng của cô Thu.
Tôi nhảy dựng lên thì thấy cô Thu đang đứng ở cửa, cũng không biết cô ấy đã dùng cách gì mà mở được cánh cửa đã bị tôi đóng lại.
Cô ấy mỉm cười quyến rũ với tôi: “Đến đây với chị nào!”
Tôi quan sát cô Thu từ trên xuống dưới, cô ấy vẫn xinh đẹp như ngày nào, nhưng tôi lại có thể nhìn ra ở cô ấy có chỗ không giống.
Tóc của cô ấy chắc là mới vừa được gội, tỏa ra mùi dầu gội nhàn nhạt rất dễ ngửi, quần áo ở trên người vừa được thay, cho nên hoàn toàn không có một chút nếp nhăn nào cả, môi vừa thoa một lớp son, bộ dạng đó cứ như thể cô ấy muốn đi dự việc vậy.
“Chị Thu, chị đây là…” Tôi liếc nhìn bầu trời tối đen như mực ở bên ngoài, sau đó không khỏi cảm thấy trong lòng bồn chồn.
Nếu ban ngày cô ấy đến tìm tôi, tôi chỉ nghĩ là cô ấy muốn dẫn tôi đi đâu đó, nhưng lúc này đã là giữa đêm, cho nên tôi thực sự không biết nguyên do.
Cô Thu liếc nhìn tôi: “Sao vậy, sợ chị đây ăn thịt cậu à?”
“Ha ha.” Sau khi bị cô ấy nhìn ra ý nghĩ ở trong lòng, tôi chỉ có thể gượng cười.
Cô Thu cười lạnh một tiếng, nói là nói mấy lời vô dụng này làm gì, kêu tôi đến thì mau đến đi, nói xong cô ấy quay người bước ra ngoài, khiến tôi không thể không đuổi theo.
Cô ấy rẽ trái rẽ phải rồi bước ra khỏi 701, chỉ thấy bên ngoài đậu một chiếc xe máy, cô ấy ngồi lên xe rồi ném mũ bảo hiểm cho tôi, còn bản thân cũng đội một cái, sau đó hất cằm về phía tôi: “Lên đi!”
Tôi xoắn xuýt nhìn chiếc mũ bảo hiểm ở trên tay rồi nhìn về phía cô Thu, cuối cùng chỉ có thể cắn răng một cái rồi đội chiếc mũ bảo hiểm lên đầu, sau đó ngồi vào phía sau.
"Ngồi vững chưa?" Cô Thu nghiêng đầu hỏi một câu, tôi ừ một tiếng, chỉ thấy cô ấy mỉm cười rồi đạp xuống chân ga, khiến cho chiếc xe máy phóng thẳng ra ngoài.
Mà tôi lại vì quán tính nên bất ngờ va vào tấm lưng của cô ấy, chỉ cảm thấy cô ấy như vừa mới tắm qua vậy, trên người có mùi xà phòng rất thơm.
Sau đó tôi nhanh chóng ngồi thẳng dậy, mà chuyện đó đã dẫn tới việc cô Thu cười ha ha: “Cho dù cậu có ôm lấy chị thì cũng không sao, chị sẽ không đánh cậu đâu.”
Lời nói của cô ấy như theo gió truyền đến, mặc dù cởi mở nhưng bên trong lại lộ ra một tia cay đắng, khiến tôi không dám hỏi nhiều, chỉ dùng tay nắm chặt lấy hai bên để khỏi bị ngã.
Chiếc xe máy lao vùn vụt trên con đường Yến Kinh vắng người, dù có cách một lớp mũ bảo hiểm thì tôi vẫn có thể cảm nhận được gió lạnh quất vào mặt và người của mình như dao cắt, lúc đầu tôi còn cảm thấy lạnh, nhưng càng về sau tôi chỉ cảm thấy toàn thân đã đông cứng lại.
Cô Thu mặc ít quần áo hơn tôi, nhưng dường như cô ấy không hề cảm giác được cái lạnh, chiếc áo khoác rộng mở rót đầy gió bay phất phới trong đêm tối tĩnh mịch, khiến cho tấm lưng của cô ấy càng lúc càng nhỏ bé.