← Quay lại trang sách

Chương 456 Kim Thân Của Địa Tạng

Sau khi đội trưởng Hình đóng cửa căn phòng nhỏ lại xong thì mới nói: "Bây giờ cậu là nghi phạm, vì vậy chúng tôi sẽ phải tiến hành tra hỏi cậu, cậu nhất định phải thành thật trả lời."

"Hỏi đi!” Tôi nói thẳng.

****4:

"Tại sao cậu lại tấn công người chết?” Đội trưởng Hình hỏi câu đầu tiên.

Tôi buồn cười nói: "Những vấn đề này đều đã được trung đội trưởng Tiêu đề cập, cho nên tôi không cần thiết phải nhắc lại lần nữa. Nếu các người đều cho rằng tôi đã giết người, vậy thì nên bắt đầu từ lý do tại sao tôi giết người này."

Đội trưởng Hình bị tôi nói cho nghẹn họng, phải đập tay xuống bàn: “Thái độ tốt một chút!”

“Không phải là do thái độ của tôi không tốt, đội trưởng Hình, tối hôm kia tôi mới từ Yến Kinh chạy đến đây, tối hôm qua mới tới, huống chi còn là giáo sư Cố ThuậnChương mời chúng tôi đến tham dự đại hội ngàn người nghe thử này. Ông cảm thấy tôi sẽ có kẻ thù nào ở nơi này?” Tôi nói.

Đội trưởng Hình khẽ cau mày: “Nhưng cậu phải có bằng chứng thực tế.”

“Bằng chứng thực tế là vết thương trên tay của người này.”

Tôi chỉ vào vết đao trên tay người chết: “Tôi không nói với ai về việc trước khi đánh ngất người này đã từng dùng phi đao để ngăn người này dùng búa gõ chuông phá hư chuông nhạc.

Cho nên vừa rồi lúc trung đội trưởng Tiêu thuật lại, anh ta cũng nói là tôi có thể đã dùng sức quá mạnh mà tạo thành ngộ sát đúng không?" Vẻ mặt của đội trưởng Hình thay đổi, sau đó nhìn về phía tôi mỉm cười rồi nói đúng vậy.

Đội trưởng Hình nhíu mày thật sâu, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay ông ấy cũng không phải là kẻ ngốc, vừa nhắc đến đã hiểu ngay.

Quả nhiên, ông ấy lại mở miệng dò hỏi: “Cậu đứng tại vị trí nào dùng phi đao?”

“Phía sau cây cột bên phải sân khấu, lúc ấy có một cảnh sát vũ trang cản trở, nên tôi dám cam đoan nếu lúc đó tôi thật sự muốn mạng của người này thì đã trực tiếp dùng phi đao đâm vào cổ của người này rồi lặng lẽ rút lui, làm như vậy sẽ không hề có ai chú ý đến tôi cả, mà vị trí đó lại là một điểm mù.” Tôi bình tĩnh nói.

Đội trưởng Hình xua tay: "Tiểu Tạ, cậu đi xem đi."

Người phía sau quay người định rời đi, nhưng đã bị tôi ngăn lại, đội trưởng Hình đang định nổi giận khiển trách thì tôi đã lập tức lên tiếng: "Tôi không tin người bên ngoài! Đội trưởng Hình, trong số những người đó có người muốn hãm hại tôi. Nếu vạn nhất bị bọn họ thấy ông cử người ra ngoài kiểm tra, như vậy bọn họ chắc chắn sẽ biết tiến triển của sự việc.”

"Hiềm nghi của cậu vẫn chưa hoàn toàn bị loại trừ đâu.” Đội trưởng Hình lạnh lùng nói.

Tôi mỉm cười nói đã hiểu, chỉ thấy đội trưởng Hình vẫy tay gọi cấp dưới lại rồi hỏi tôi có ý tưởng gì.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật điểm đột phá của vụ án này đã nằm ở trên người của ông ấy, nếu như ông ấy chịu tin tưởng tôi thì ít nhất tôi còn có khả năng tự bào chữa, cho nên tôi vội vàng nói: “Ưu tiên hàng đầu của ông là phải bắt lấy tôi trước."

"Hả?” Phản ứng đầu tiên của đội trưởng Hình là không hiểu, sau đó nhướng mày rồi chợt hiểu rõ, mỉm cười nói: "Được, tốt nhất là cậu nên thành công, nếu không cậu sẽ không thể thoát khỏi tội giết người."

"Đương nhiên, tôi sẽ không dùng mạng của mình để nói đùa.” Tôi nhún vai rồi hỏi: "Tại sao ông lại chịu tin tưởng tôi?"

Lúc tôi vừa mới đưa ra lời đề nghị nói chuyện riêng, thực ra thì tôi cảm thấy rất lo lắng, dù sao ông ấy cũng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, cho nên không cần thiết phải nghe lời của một tên có hiềm nghi phạm tội như tôi

Đội trưởng Hình nhìn về phía tôi, mãi một lúc sau mới nói: “Tôi vẫn chưa già đến thế.”

“Hả?” Tôi ngẩn người, sau đó mới chợt nhận ra là ông ấy đang nói mắt của mình không bị mờ…

Thật không ngờ ông ấy vẫn còn nhớ ở trong lòng những lời mà tôi vừa mỉa mai Lưu Hàn Thu, khiến tôi lập tức cảm thấy có chút xấu hổ.

Ông ấy mỉm cười, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi rồi lộ ra dáng vẻ hung thần ác sát mà nói với hai người bên cạnh: "Mang đi!"

Hai vị cảnh sát này lộ ra vẻ mặt vô cảm mà còng tay tôi lại, sau đó một người đẩy tôi ra ngoài, người còn lại chịu trách nhiệm bảo vệ căn phòng nhỏ, nói là muốn để người đến nhận xác.

"Trường An!" Tôi vừa bị đẩy ra ngoài liền nghe thấy tiếng hét của lão Yên, sau đó chỉ thấy hai mắt của ông ấy đỏ hoe đang bị cảnh sát vũ trang chặn lại ở cách đó không xa, trong mắt tràn đầy sự lo lắng cho tôi.

Vành mắt của tôi cũng nóng lên nhưng lại không hề nói ra bất cứ lời nào, mà chỉ cúi đầu đi theo người của đội trưởng Hình ra ngoài, lão Yên vẫn luôn có ý đồ muốn đến gần tôi nhưng lại không thể làm gì được, cho nên chỉ có thể lo lắng hô to một tiếng: “Trường An, cậu nhất định sẽ không sao."

“Lão Yên, tôi khuyên ông nên tỉnh táo lại đi, người bị cảnh sát mang đi còn có thể không có việc gì sao? Haha, lần này 701 của các người đã xấu mặt rồi, người nối nghiệp đời tiếp theo vậy mà lại là kẻ giết người." Thanh âm bỏ đá xuống giếng của Lưu Hàn Thu lại truyền đến, nhưng sự hả ha cười trên nỗi đau của người khác không giấu được đó lại khiến tôi khẽ giật mình.

Người nối nghiệp đời tiếp theo?

Lúc còn ở trong mộ của nước Tăng, mọi người đã từng nói đùa về chuyện đó, nhưng tôi vẫn luôn cho rằng đó chỉ là vì lão Yên đối xử tốt với tôi, chứ không ngờ ông ấy lại thực sự có ý muốn đào tạo tôi trở thành người nối nghiệp đời tiếp theo của ông ấy?