← Quay lại trang sách

Chương 461 Kim Thân Của Địa Tạng

Đột nhiên, tôi cảm giác được phía trước truyền tới một trận quyền phong, tôi vội ngửa mặt ra sau rồi nghiêng người sang một bên, sau đó giơ chân lên rồi đá vào kẻ đang tấn công mình.

Bởi vì trước đó bọn họ đã xúc phạm tôi nên lúc xuống tay cũng rất tàn nhẫn, chỉ là không biết một cước này của tôi đã đá trúng chỗ nào của đối phương, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của người nọ.

"Đại ca, không ngờ tên nhóc này lại có chút bản lĩnh.” Một người trong đó mở miệng nói.

Người được gọi là đại ca chính là kẻ đã tặng cho tôi một bạt tay, sau đó chỉ nghe thấy đối phương cười nham hiểm: “Có bản lĩnh thì thế nào, chúng ta nhiều người như vậy mà còn không xử lý được nó sao? Mẹ nó, đều lên hết cho tao!”

****7:

Toàn bộ bọn họ đều vây quanh lại đây, khiến cho tiếng bước chân trở nên lộn xộn làm tôi khó mà phân biệt được, cho dù thân thủ của tôi có giỏi đến đâu thì cũng không thể chống lại toàn bộ đòn tấn công của bọn họ.

Huống chi hai tay của tôi vẫn bị giam cầm, mà điều này đã làm giảm đi rất nhiều sức mạnh của tôi, cho nên sau khi tôi né được mấy đợt công kích thì cuối cùng vẫn có một nắm đấm nện thẳng vào mặt tôi.

Ầm!

Tôi chỉ cảm thấy sống mũi của mình như bị gãy, đau đến mức suýt nữa đã rơi nước mắt.

"Mẹ nó, rốt cuộc các người là ai?” Tôi tức giận, mặc kệ đội trưởng Hình có sắp xếp thế nào thì ít nhất những người ở trước mặt này cũng không phải đang diễn kịch, bọn họ thực sự muốn dạy cho tôi một bài học nên tôi muốn thăm dò bọn họ trước.

Tên cầm đầu của đám người này cười một tiếng: “Hừ, làm sao, cậu vẫn còn nghĩ đến việc trả thù chúng tôi à? Ông đây nói cho cậu biết, cậu có thể ra khỏi nơi này hay không còn chưa chắc, còn muốn trả thù ông đây.”

Tôi lập tức nắm được điểm mấu chốt trong lời nói của đối phương. Tôi có thể rời khỏi đây hay không, mà không phải là đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây… Nói như vậy thì hẳn là tôi đang ở trong ngục giam sao?

Trong nháy mắt tôi đã nắm bắt được điều gì đó, nhưng lại không g có bắt chuẩn, chỉ cảm thấy có điều gì đó đã bị tôi bỏ qua, mà thứ này còn đặc biệt quan trọng.

"Trường An!"

Ngay lúc tôi sắp bắt lấy những thứ đó, một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền đến, là lão Yên!

Những người ở trước mặt tôi lập tức im lặng, chỉ có sự tức giận của lão Yên đang bộc phát ở trong phòng giam: “Tên họ Tiêu kia, các người rốt cuộc có ý gì, các người còn chưa xác định cậu ta đã giết người liền nhốt người ta vào phòng giam luôn sao? Hay lắm, các người càng ngày càng có bản lĩnh, cái mặt già này của tôi không còn tác dụng gì nữa rồi đúng không?”

Vừa nói, ông ấy vừa cởi tấm vải che mắt của tôi ra, cuối cùng thì tôi cũng nhìn rõ được hoàn cảnh của mình.

Tôi đoán không có sai, quả nhiên là tôi đang ở trong nhà tù, đang ngồi xổm ở bên cạnh là ba người mặt xám mày tro, nhìn dáng vẻ thì hẳn là những người vừa mới kêu gào muốn dạy tôi một bài học.

“Lão Yên, sao ông lại tới đây?”

Tôi ngạc nhiên hỏi, theo lý mà nói thì hiện tại đội trưởng Hình không nên để tôi tiếp xúc với lão Yên mới đúng, ngay cả trung đội trưởng Tiêu cũng theo lại đây, thoạt nhìn có chút khó xử.

Lão Yên hừ một tiếng: "Tôi còn không tới thì cậu đã bị đám người này ức hiếp đến chết rồi, cậu đúng là không có tiền đồ, thân là học trò của lão Yên tôi mà lại để mấy tên tù nhân ức hiếp thành cái dạng này, cậu nói xem tại sao cậu không dám đánh trả vậy?"

Tôi nhất thời không nói nên lời, ông ấy nhìn từ chỗ nào ra cảnh tôi không có đánh trả vậy, không phải mỗi một người trong số những người ngồi xổm kia vẫn đang kêu to đó sao?

“Lão Yên, hiện tại sự việc đã làm sáng tỏ, ông có thể đưa cậu ta rời đi."

Trung đội trưởng Tiêu cười nịnh nọt, nhưng ai biết lão Yên lại chơi xấu mà đặt mông ngồi xuống: Các người muốn bắt thì bắt, muốn chúng tôi đi thì đi sao? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ? Hiện tại chúng tôi không muốn đi nữa, chuyện này nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích.”

Tôi nghe mà cảm thấy rất hoang mang, tại sao vừa rồi tôi phải chịu một trận đánh, mà nghe ý tứ này thì có vẻ hiềm nghi giết người của tôi đã được rửa sạch rồi?

"Trường An, cậu cũng giỏi đấy, biết kẻ xướng người hoạ với đội trưởng hình dụ hung thủ ra ngoài, hại lão già tôi đây ở bên ngoài lo lắng đến nửa đêm, hiện giờ lại giả vờ vô tội với tôi sao?"

Lão Yên vừa phát hỏa với trung đội trưởng Tiêu xong thì lại hướng về phía tôi.

Tôi mờ mịt mà a một tiếng, sau đó nói: “Hung thủ bị dụ ra ngoài? Bằng cách nào?”

Trời đất chứng giám, tôi chỉ đoán tới chuyện sau khi đội trưởng Hình bắt tôi, người của 303 nhất định sẽ không nhịn được mà tới gặp tôi, đến lúc đó tôi có thể tẩy sạch sự hiềm nghi, nhưng ai biết lời nói của Trường Không lại lập lờ nước đôi nên hoàn toàn không đủ để dùng làm bằng chứng.

Sau đó, không biết vì sao đội trưởng Hình lại đánh tôi bất tỉnh, cho nên tôi thực sự không biết chuyện xảy ra sau đó là như thế nào.

Lão Yên nhướng mi: "Cậu không biết?"

"Làm sao tôi biết được? Tôi chỉ vừa mới tỉnh lại mà.” Tôi cười khổ một tiếng: "Nếu biết hung thủ đã bị dụ ra ngoài, tôi sẽ ăn cái thua thiệt này sao?"