Chương 465 Kim Thân Của Địa Tạng
Cho dù có nghĩ thế nào thì tôi cũng đều cảm thấy đầu óc của đám người Miêu Cương này có phải bị hỏng rồi không, không có Côn Bố, Trát Tây lại chết rồi, chẳng lẽ bọn họ không sợ những thế lực khác sẽ nhân cơ hội này mà đối phó bọn họ sao?
"Cậu có sao không?” Lão Yên lộ ra vẻ mặt lo lắng hỏi.
Tôi liếc nhìn lão Yên với vẻ kỳ lạ, ngoại trừ vừa rồi biểu tình của Côn Bố có chút thay đổi ra thì sau đó tâm tình của anh ấy không hề có chút dao động nào, cho nên lão Yên cũng không cần phải lo lắng như vậy.
Côn Bố lắc đầu: "Dù sao tôi cũng là Cổ Vương, cho dù có bị xóa tên thì bọn họ cũng sẽ không dám đi quá xa.”
“Không được, cậu đi với tôi để tôi xem thử.” Lão Yên sốt ruột đến hoảng hốt, vội vàng bước tới nắm lấy cánh tay của Côn Bố rồi kéo anh ấy lao ra khỏi văn phòng, khiến tôi xem mà sững sờ trong giây lát.
Lúc này tôi mới đột nhiên kịp phản ứng lại câu hỏi có sao không của lão Yên cũng không phải hoàn toàn chỉ mỗi tâm trạng của Côn Bố, sau đó lại nhớ đến câu trả lời của Côn Bố với lão Yên, khiến lòng tôi giật mình một cái rồi vội vàng đi theo.
Nhưng Côn Bố đã dừng lại và đứng bất động ở bên ngoài văn phòng: “Lão Yên, ông không cần phải làm ầm ĩ lên như thế."
"Như vậy sao được, dựa theo quy định của Miêu Cương...” Lão Yên càng trở nên nóng nảy.
Nhưng ông ấy còn chưa kịp nói xong thì đã bị Côn Bố cắt ngang: “Lão Yên, tôi tự có chừng mực!"
Nói xong, anh ấy đã quay lại văn phòng, cầm balo lên rồi đi ra khỏi 701, nhưng trước khi rời đi anh ấy đã vứt xuống một câu có nhiệm vụ thì đến chỗ cũ tìm anh ấy, mà bộ dạng đó quả thực còn lạnh lẽo hơn trước kia.
"Haizz!” Lão Yên nhìn theo bóng lưng của Côn Bố rồi thở dài thật sâu, sau đó bất lực lắc đầu nói: "Đều là một đám không biết nghe lời, thật đúng là đau cả đầu.”
“Lão Yên, tôi muốn hỏi một chút về việc ở Miêu Cương có quy định gì vậy?” Tôi tò mò hỏi, thứ có thể khiến lão Yên thất thố như vậy e rằng không đơn giản.
Lão Yên lấy ra một điếu thuốc, sau đó một hơi hút hết một phần ba rồi giữ nó một lúc mới phun ra, mà vòng khói đó làm biểu tình của ông ấy thoạt nhìn có chút mông lung.
"Thứ được coi trọng nhất ở một nơi như Miêu Cương chính là huyết thống, mặc dù trên danh nghĩa thì những năm này Côn Bố vẫn luôn ở 701 và chưa từng quay về Miêu Cương, nhưng chung quy cậu ta vẫn là người của Miêu Cương, cho nên những người ở Miêu Cương sẽ không đối phó cậu ta, nhưng nếu cậu ta muốn hoàn toàn thoát khỏi Miêu Cương, như vậy…”
Nói tới đây, sắc mặt lão Yên trở nên lạnh lùng: “Đáng lẽ tôi nên đi cùng cậu ta đến Miêu Cương.”
“Chính xác là xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
"Toàn bộ máu của cậu ta sẽ bị rút cạn.” Lão Yên nói chậm rãi, nhưng giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc.
Tôi chợt ngây ngẩn cả người: "Đây là có ý gì? Sẽ không..."
Tôi nuốt nước miếng, máu đã bị rút cạn, làm sao người còn sống được, nhưng Côn Bố đứng ở trước mặt tôi rõ ràng đang rất tốt mà?
Nhưng tôi lại chợt nhớ đến lời anh ấy vừa nói với lão Yên trước khi rời đi, nói rằng vì anh ấy là Cổ Vương nên bộ tộc mới nương tay với anh ấy?
Lão Yên cười lạnh một tiếng: “Chính vì cậu ta là Cổ Vương, nên đám người ở Miêu Cương kia càng không có khả năng bỏ qua cho cậu ta, nếu không sự tồn tại của Côn Bố sẽ là một loại uy hiếp và là một sự vũ nhục đối với bọn họ!
Cậu thử nghĩ đi, Miêu Cương tự xưng là quê hương của cổ độc, bọn họ sao có thể cho phép Cổ Vương không thuộc về Miêu Cương chứ?”
“Vậy Côn Bố...” Tôi lộ ra vẻ khiếp sợ nhìn vào nơi Côn Bố biến mất, nếu anh ấy mất đi năng lực chơi độc... vậy thì vị trí của anh ta ở 701 chắc chắn sẽ tràn ngập nguy hiểm.
Lão Yên lắc đầu: “Hẳn không đến mức đó, nếu Côn Bố mất đi năng lực chơi độc, lấy ngạo khí của cậu ta thì nhất định sẽ không trở về 701. Nếu cậu ta đã quay về, chứng tỏ năng lực của cậu ta vẫn còn, chỉ là không biết vì bảo trụ năng lực này mà cậu ta đã phải chịu đựng bao nhiêu tội nữa."
Tôi an ủi lão Yên, nói là dáng vẻ vừa rồi của Côn Bố không giống như đã xảy ra chuyện lớn, kêu ông ấy đừng tự mình dọa mình như thế.
"Cậu trở về nghỉ ngơi trước đi, bị Lưu Hàn Thu giày vò như vậy hẳn là cậu cũng mệt mỏi rồi." Cũng không biết lão Yên có nghe lọt lời tôi nói hay không mà đột nhiên đổi chủ đề như thế.
Nhưng sau khi nghe ông ấy nói vậy, tôi cũng cảm thấy toàn thân vô cùng bẩn thỉu, thế là tôi không nói thêm gì với ông ấy nữa vội vàng trở về ký túc xá, sau khi lấy quần áo thì đi thẳng vào nhà tắm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong thì tôi mới trở về ký túc xá, nhưng bản thân còn chưa kịp lau khô tóc thì Nha Tử đã vội vàng chạy tới: “Trường An đi mau, có nhiệm vụ!”
Tôi vừa nghe xong liền nhảy dựng lên, sau đó đi theo Nha Tử lao đến văn phòng của lão Yên, nhưng chỉ thấy trong văn phòng đã ngồi không ít người, giáo sư Hứa, cô Thu và thậm chí cả Côn Bố vừa mới rời đi cũng đã quay lại.
"Các cậu đến rồi à?” Lão Yên đã ngồi sẵn ở chỗ đó, sau khi thấy chúng tôi đã đến thì lúc này mới lên tiếng nói: "Nếu các cậu đều đã đến, vậy để tôi giải thích ngắn gọn về nhiệm vụ lần này."