← Quay lại trang sách

Chương 480 Kim Thân Của Địa Tạng

Cô Tứ cứ như vậy nhìn chằm chằm, tuy nhiên chỉ trong chốc lát sau sư phụ Dương liền mở miệng: “Bọn họ chỉ bảo tôi bỏ một thứ ở trên người cậu nhóc này.”

Nói xong ông ta chỉ về phía Nha Tử đang lái xe, Nha Tử bởi vì đang đưa lưng về phía chúng tôi nên không hề biết rằng sư phụ Dương đang chỉ vào anh ta, nên anh ta cũng không có phản ứng gì.

“Là con sâu kia sao?” Cô Tứ cau mày: “Thì ra là vậy, được rồi, ông có thể xuống xe.”

“Cái gì?” Sư phụ Dương kinh ngạc nói, chỉ thấy cô Tứ đã không để ý tới ông ta nữa, trực tiếp kêu Nha Tử dừng xe, sau đó đưa tay ném sư phụ Dương xuống.

Cô Tứ thản nhiên nói: “Cũng không biết bọn họ có tha mạng cho ông sau khi lợi dụng ông đi làm điều ác cho bọn họ không?.”

Nói xong vừa định để cho Nha Tử lái xe đi, sư phụ Dương bị cô Tứ ném xuống xe đồng tử chợt co rụt lại: “Lão Yên, tốt nhất là ông nên mang theo tôi, nếu không các người sẽ không thể tới núi Cửu Hoa an toàn được đâu.”

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Lão Yên nhìn ông ta, bỗng nhiên nở nụ cười: “Ông tính toán được hết thảy, trừ việc không ngờ đến cô Tứ lại ở cùng một chỗ với chúng tôi, ông thử nghĩ lại xem liệu kế hoạch đêm qua của ông có hiệu quả không?”

Sư phụ Dương mặt tái mét, một lúc lâu sau mới nói: “Nhưng ông nợ tôi một mạng.”

Lời này vừa dứt, lão Yên bỗng nhiên im lặng, ông ấy nhìn về phía cô Tứ, sau đó có chút bất đắc dĩ nói: “Chúng ta giúp ông ta đi.”

“Tùy ông.” Cô Tứ không có ý kiến gì, trực tiếp giao quyền quyết định cho lão Yên.

Lão Yên nhìn về phía sư phụ Dương, trịnh trọng nói: “Cho ông thêm một cơ hội cuối cùng, kể hết những chuyện bọn họ muốn làm ra đi, chúng tôi sẽ bảo vệ một mạng này của ông."

Sư phụ Dương do dự một hồi lâu không nói gì, lão Yên hừ lạnh khoát tay áo một cái, Nha Tử lại nổ máy lần nữa, trông như sắp vứt sư phụ Dương ở lại chỗ này.

“Chờ đã, chờ đã, tôi nói cho ông biết!” Sư phụ Dương chạy vài bước đuổi theo, hét toáng lên.

Lão Yên kêu Nha Tử dừng xe lại, nhìn sư phụ Dương thở hồng hộc mới phất tay nói: “Ông nói sớm một chút không phải là xong rồi sao, cần gì lăn lộn như vậy chứ?”

Sư phụ Dương im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Cứ để tôi lên xe đã rồi nói sau.”

Lão Yên cũng không làm khó ông ta nữa, chờ ông ta đi lên mới nói: “Bây giờ ông có thể nói được chưa?”

“Lái xe trước đã.” Cô Tứ chen vào một câu, Nha Tử lập tức đạp chân ga, chiếc xe lắc lư đi về phía trước, vẻ mặt của sư phụ Dương cũng theo xe lắc lư mà thay đổi.

Thật lâu sau ông ta mới thở dài một hơi thật sâu: “Lão Yên, tôi cũng không thể làm gì được.”

Lão Yên mặt không đổi sắc, cứ nhìn ông ta như vậy, sư phụ Dương mặt lộ ra vẻ chua xót: “Ông cảm thấy mấy năm nay sở dĩ tôi có được sự tin tưởng của ông, thật sự là giả vờ sao?”

Lão Yên tự nhiên cũng tin tưởng vào mắt nhìn người của mình, có thể sử dụng sư phụ Dương trong một nhiệm vụ quan trọng như vậy thì đối phương nhất định phải có chỗ thích hợp.

Sư phụ Dương vuốt mặt một cái: “Chuyện năm đó tôi cũng biết là không thể trách ông được, nhưng từ khi tiếp cận ông thì tôi cũng đã là con cờ của William, người này rất gian xảo, bình thường cũng không cần tôi làm cái gì, cho nên mấy năm nay ông cũng không phát hiện.

Có lẽ nhiệm vụ lần này thật sự quan trọng, cuối cùng người này cũng bắt đầu sử dụng tôi! Để cho tôi ở trên đường lúc mấy người đến núi Cửu Hoa tìm cơ hội thả con sâu đó lên trên người của người trẻ tuổi nhất 701.

“Ông lầm rồi, người trẻ tuổi nhất không phải là tôi sao?” Nghe đến đó tôi rốt cuộc không nhịn được nữa, tuy nói Nha Tử hoạt bát người không thân quen sẽ không có ai cho rằng anh ta lớn tuổi, nhưng dù thế nào cũng sẽ không nhỏ hơn nếu so với tôi, cho nên muốn thả thì cũng phải thả trên người tôi chứ?” Ngay cả Nha Tử đang lái xe phía trước cũng cảm thấy mình gặp tai bay vạ gió.

Sư phụ Dương lúng túng giải thích: “Ngay từ đầu tôi không biết cậu là người của 701, đến lúc biết được thì cũng đã muộn rồi.

Thì ra ông ta thả sâu lên người Nha Tử là vào đêm qua lúc chúng tôi tập hợp ở trước cửa Cục Di Tích Văn Hoá, bởi vì ông ta chưa từng gặp qua tôi, cho rằng tôi là người bên 303 mang tới, cho nên mới thả sâu lên người Nha Tử.

Sau khi biết rồi thì cũng không có gì khác biệt quá lớn nên cũng không để trong lòng.

“Tại sao?” Lão Yên cau mày.

Sư phụ Dương lắc đầu: “Tôi cũng không biết, bọn họ sẽ không giải thích với tôi, chỉ kêu tôi làm như vậy thôi.”

“Thật sự chỉ thả sâu thôi sao?” Lão Yên cau mày, hiển nhiên không quá tin tưởng.

Sư phụ Dương liên tục gật đầu, nói đó là sự thật, ông ta căn bản không hề biết mục đích thả sâu có thể có ích gì, nhưng đối phương đã nói qua là một khi bị phát hiện nhất định phải đem chuyện này đổ lên đầu người của 303, tuyệt đối không được thừa nhận bản thân làm, dù sao vô luận như thế nào cũng không thể khai ra bọn họ, nếu không bọn họ sẽ không tha cho ông ta.

Lão Yên hỏi sư phụ Dương một số vấn đề, có một số là lặp lại, cũng có một số là mới, qua nhiều lần làm ông ta bối rối, lại thay đổi đa dạng cách hỏi, mới xác định sư phụ Dương hẳn là không nói dối.