Chương 484 Kim Thân Của Địa Tạng
“Vậy sao ông còn thử?” Tôi nói không nên lời.
Lão Yên cười một tiếng: Để bọn họ không biết đường đi của chúng ta không phải cũng là chuyện tốt sao?”
“Cho nên lại là William sao?” Tôi không để ý đến lão Yên tự tiêu khiển tự vui, chỉ cảm thấy lo lắng.
Tôi thực sự cảm thấy khó tin khi tên William này có thể mua chuộc sư phụ Dương, lại có thể biết được hành tung của chúng tôi, luôn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao lúc chúng tôi đến núi Cửu Hoa cùng với việc lão Yên và cô Tứ đi ra ngoài đều là những biến cố rất lớn, bọn họ làm sao có thể nắm chắc như vậy mà bố trí sát thủ trên đường đi lấy trang bị được chứ?
Lão Yên còn chưa trả lời, tôi lại hỏi tiếp một câu: “Có phải người cung cấp trang bị cho chúng ta xảy ra vấn đề không?”
“Không đâu, người này đã hợp tác với 701 nhiều năm, sẽ không có vấn đề gì, nếu phân đoạn này xảy ra vấn đề, tôi cũng không cần lăn lộn nữa.”
Lão Yên lắc đầu: "Nếu không thì là lần này trong số những người tới đây có người của William, nếu không thì là người của William đã sớm ở chỗ này chờ chúng ta rồi.”
“Sư phụ Dương đã bị phát hiện, bên phía chúng ta không có khả năng còn có người của William, chẳng lẽ là vấn đề nằm ở bên 303 kia?” Tôi cau mày, trong đầu lướt qua một lượt những người của 303 nhưng không biết nên nghi ngờ ai.
Lần này lại là cô Thu phủ nhận: “Không đâu, những người có thể được đưa ra ngoài chấp hành nhiệm vụ quan trọng thông thường đều ở trong bộ phận lâu năm rồi, hơn nữa còn bị điều tra nhiều lần về lý lịch chính trị, không có khả năng xảy ra vấn đề.”
“Vậy cũng chỉ còn lại có một khả năng cuối cùng, William đã bố trí tai mắt ở núi Cửu Hoa, chỉ cần chúng ta đến, bọn họ sẽ nhận được tin tức!” Nha Tử hiếm khi thông minh một lần.
Lão Yên sắc mặt có chút khó coi, ông ấy chống thân thể nửa ngồi dậy, cân nhắc một lúc lâu mới nói: “Đây cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, nếu không giết chết mấy cái đuôi này trước khi vào núi, vậy sau khi vào núi mức độ nguy hiểm sẽ càng cao hơn.”
“Tôi sẽ làm.” Đúng lúc này, cô Tứ vẫn trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng, sau đó liền thấy anh ấy trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Lão Yên cười ha ha: “Vậy thì lần này đã không còn vấn đề.”
Tôi đột nhiên phản ứng lại, thì ra lão Yên sở dĩ náo loạn như vậy, thực chất cũng không phải như những gì ông ấy nói muốn thăm dò 303, mà là vì muốn ép buộc cô Tứ ra tay sao?
“Lá gan của ông cũng thật lớn, không sợ ngài ấy biết được sẽ tìm ông tính sổ sao?”
Cô Thu vỗ vỗ mặt mình: “Ở trước mặt ngài ấy diễn kịch thật sự mệt mỏi mà. Chỉ cần một biểu cảm không đúng thì đoán chừng ngài ấy cũng có thể nhìn ra.”
Lão Yên nhún vai: “Ngài ấy biết.”
“Cái gì?” Cô Thu suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Ngài ấy, ngài ấy biết chúng ta.....”
Lão Yên ừ một tiếng: “Ngài ấy cũng không ngốc, chỉ là không nói toạc ra thôi.”
Cô Thu mất bình tĩnh, sợ cô Tứ trở về sẽ tìm cô ấy gây phiền phức, lão Yên nhìn thấy vậy thì cười ha ha: “Yên tâm đi, cô Tứ sẽ không tìm cô đâu, ngài ấy chỉ là tính tình có hơi lạnh nhạt một chút, cô xem xem không phải hiện tại ngài ấy cũng đi ra ngoài rồi sao?”
“Tôi không hiểu lắm.” Tôi xoa đầu: “Nếu cô Tứ đã theo chúng ta tới đây, tại sao còn làm thế này để buộc anh ấy phải ra tay? Chuyện của sư phụ Dương lúc đó không phải là do anh ấy chủ động giải quyết đó sao?”
Lão Yên cười: “Cũng không cần thiết phải làm chuyện như vậy, chỉ là cô Tứ cũng không đặc biệt muốn đối đầu với William, sở dĩ ở trên đường đi giải quyết cho chúng ta là bởi vì sợ đám người chúng ta chết cũng không biết mình làm sao lại chết, chẳng lẽ cậu không phát hiện sau khi bắt được sư phụ Dương ngài ấy đã không can thiệp nữa sao?”
Tôi suy nghĩ một chút hình như đúng là như vậy thật, còn về phần cô Tứ vì sao không muốn đối đầu với William thì lão Yên cũng không nói.
Cô Tứ trở về vào lúc tờ mờ sáng ngày hôm sau, anh ấy trực tiếp đẩy cửa phòng lão Yên ra, ý bảo chúng tôi đã có thể xuất phát được rồi.
Để không gây chú ý, chúng tôi đều đeo túi du lịch thông thường, ngoại trừ cô Tứ và Côn Bố tương đối đặc biệt, những người còn lại đều mặc áo khoác quân đội, không khác gì khách du lịch.
Chúng tôi cứ như vậy đi tới dưới chân núi Cửu Hoa, tôi nhìn ngọn núi nguy nga trước mặt, lại nhìn các Phật tử sùng đạo xung quanh, cuối cùng cũng có chút phấn khích... Không biết phù đồ chín tầng trong truyền thuyết có phải thật sự ẩn trong thâm sơn này hay không?
****1:
“Hôm nay là Tết Nguyên Đán, chắc là sẽ không có nhiều khách du lịch đâu nhỉ?” Tôi hà hơi, xoa xoa khuôn mặt lạnh cóng của mình.
Vốn tưởng ở miền Nam sẽ ấm hơn một tí, nhưng sáng nay khi vừa ra ngoài tôi đã nhận ra mình sai rồi, miền Nam lạnh đến thấu xương, dù có mặc bao nhiêu lớp quần áo cũng vô ích, không khí ẩm ướt sẽ xuyên qua các lỗ chân lông và chui vào mọi ngóc ngách trên cơ thể, khiến người ta cảm thấy lạnh run lẩy bẩy.
Tôi cũng đến khi thức dậy vào buổi sáng mới nhận ra hôm nay đã là ngày 28 tháng 12 âm lịch, ngày mốt chính là giao thừa, ngay cả khách sạn nơi chúng tôi ở cũng tràn ngập không khí vui vẻ, chỉ là chúng tôi có lẽ sẽ không có thời gian để về đón năm mới.