Chương 486 Kim Thân Của Địa Tạng
Sau một giờ chiều, khách du lịch ở giữa sườn núi ngày càng ít, bởi vì mọi người thường chọn leo núi vào buổi sáng để cúng bái, đến vào buổi chiều là bất kính, hai là đường đi quá xa. Nếu phải qua đêm trên núi thì có thể sẽ bị chết cóng.
Chờ sau khi chủ quán chay đã đóng cửa, lão Yến mới vẫy tay bảo chúng tôi thu dọn đồ đạc: “Đi thôi, đường núi sắp bị đóng rồi.”
Chúng tôi cũng chẳng có gì để dọn, chỉ là dọn rác đã ăn rồi vứt vào thùng rác gần đó, lúc này mới từ giữa sườn núi quẹo sang một bên, vượt qua lan can bảo vệ và tiến sâu vào trong núi.
"Cẩn thận, nơi này hẳn là vừa có tuyết rơi, rất trơn." Lão Yên dẫn đầu, Lưu Hàn Thu đi theo sau, nhìn dáng vẻ vững vàng của ông ta, nhất định cũng là một người biết võ.
Từ khu du lịch giữa sườn núi đi xuống thật ra cũng không tính là núi sâu, khắp nơi đều có thấy dấu vết của công trình nhân tạo, nên chúng tôi không tốn quá nhiều công sức đã có thể đi vào rừng, ánh mặt trời lập tức bị rừng cây rậm rạp che khuất, gió núi lạnh lẽo xuyên qua kẽ hở chui vào từng ngóc ngách của cơ thể, lạnh đến mức tôi rùng mình.
“Bây giờ chúng ta nên đi đâu đây?” Sau khi ổn định chỗ ngồi trên mặt đất, tôi ngẩng đầu nhìn lên để chắc chắn ngay cả khi có ai đó đi ngang qua giữa sườn núi thì cũng sẽ không nhìn thấy chúng tôi.
Lão Yên nói: “Núi Cửu Hoa là hướng nam bắc. Chúng ta lên núi từ phía nam, vậy giờ đi về phía bắc.”
Không ai có ý kiến gì với quyết định của ông ấy, mọi người quấn áo khoác thật dày, càng đi càng sâu, cho đến khi bụi cây cao đến thắt lưng thì cẩn thận dùng gậy dò đường, không ai có tâm tư nói chuyện.
"Hôm nay trời lạnh quá, lão Yên. Trời sắp tối rồi, buổi tối chẳng lẽ chúng ta phải cắm trại trên núi à?" Đi bộ ba tiếng đồng hồ, rốt cuộc Lưu Hàn Thu cũng không nhịn được nữa.
Người của 303 không thường xuyên di chuyển nhiều nơi như chúng tôi, bọn họ tương đối được chiều chuộng hơn, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, vẻ mặt Lưu Hàn Thu và Khoái Đao đều đã thay đổi.
Đồ Tể vốn là một người đàn ông mạnh mẽ thì không nói, điều làm tôi ngạc nhiên là Trường Không và Dạ Tinh.
Trường Không là một quân sư, tôi vốn nghĩ thể lực của anh ta chắc là không tốt lắm, nhưng không ngờ anh ta vậy mà lại mặt không đỏ tim không đập nhanh, so với người thể lực trông có vẻ khá tốt như Lưu Hàn Thu càng lợi hại hơn.
Mà Dạ Tinh lại càng làm người khác ngạc nhiên hơn, trông gầy gò ốm yếu giống như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay, nhưng đi bộ lâu như vậy lại không hề có chút phản ứng nào, cứ như thể cậu ta thực sự chỉ đang đi du lịch vậy.
Lão Yên không biết từ đâu lấy ra một tấm bản đồ: “Chúng ta còn chưa tiến vào vùng núi sâu, khu vực này vẫn còn có kiểm lâm, cách đây không xa có một lâm trường, tôi đã chào hỏi trước rồi, tối nay chúng ta sẽ ở lại đó.”
“Vậy không phải những công nhân kia sẽ biết tung tích của chúng ta sao?” Lưu Hàn Thu có chút bất mãn: “Xử lý kiểm lâm rất phiền phức đó.”
Lão Yên cười lạnh một tiếng: “Ai bảo ông xử lý kiểm lâm? Tôi đã nghĩ ra thân phận rồi, chỉ nói chúng tôi là một đội nghiên cứu khoa học, đến tìm dược liệu quý ở núi Cửu Hoa. Mấy người đều nhớ kỹ cho tôi, không được để lộ thân phận."
Kiểm lâm là nghề rất vất vả nhưng không thể thiếu, phần lớn bọn họ là dân địa phương, đã sinh sống ở nơi này hàng chục năm, cả gia đình đều ở đây. Cho nên nếu chúng tôi bị bọn họ biết được thân phận, thì sẽ như Lưu Hàn Thu đã nói, rất phiền toái, chúng tôi cũng đâu thể khiến cả gia đình người đó phân tán đâu phải không?
Cho nên thân phận lão Yên nghĩ ra cũng khá tốt, trong khu vực núi Cửu Hoa đúng là có rất nhiều dược liệu quý giá, chúng tôi lấy lý do đi vào núi sâu tìm kiếm dược liệu phải nói là vô cùng hợp lý.
****2:
Thấy lão Yên đã an bài xong mọi việc, Lưu Hàn Thu không còn gì để nói, bèn cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, một nhóm mười một người chợt tìm được một con đường trong rừng cây rậm rạp.
Lúc này tôi cảm thấy có gì đó không ổn, đã có kiểm lâm thì nhất định phải có đường vào núi, tại sao chúng tôi lại phải chịu cực khổ ở đây?
"Lão Yên, có phải ông đã quên cái thứ gọi là đường vào núi rồi không?" Tôi nhịn không được, tiến lên trước thấp giọng hỏi.
Lão Yên liếc nhìn tôi, cười khẽ: “Không phải tôi quên, mà là chúng ta không thể đi hướng đó.”
Tôi khẽ cau mày, không hiểu tại sao chúng tôi lại không thể đi trên con đường bình thường đó được.
Lão Yên giải thích, nói vì đấy là con đường dành riêng cho kiểm lâm nên sẽ không mở cho người ngoài đi vào, dù chúng tôi có thân phận đặc biệt cũng không được, nếu lỡ như khu rừng xảy ra vấn đề thì họ sẽ không tiện truy cứu trách nhiệm.
Thành thật mà nói, tôi thấy cách giải thích này rất gượng ép, mặc dù tôi không biết công việc cụ thể của kiểm lâm được thực hiện như thế nào, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe nói con đường lên núi là đường dành riêng cho đội kiểm lâm.
Chỉ là nếu lão Yên không muốn nói thì tôi cũng sẽ không hỏi.
Dù trời chưa tối nhưng trong rừng đã bị bao phủ một màu đen, chúng tôi lấy đèn pin ra và gian nan bước đi trong rừng. Đúng lúc chúng tôi sắp chịu hết nổi thì một luồng ánh sáng ấm áp từ cách đó không xa truyền đến - một dãy chòi gỗ trong lâm trường hiện ra trước mặt chúng tôi.