Chương 507 Kim Thân Của Địa Tạng
“Khốn khiếp!” Cô Thu vừa mới đi vào, lập tức tức giận mắng một tiếng.
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng dò hỏi của cô ấy truyền ra, về phần nói cái gì thì chúng tôi không biết.
Thời gian cô ấy ở trong đó không lâu, gần như là hỏi mấy câu xong là chạy ra ngoài luôn, trên mặt có màu đỏ hồng không bình thường.
Nhưng mà cô ấy che giấu rất tốt, vừa đi ra đã đạp một cái vào một tên hòa thượng, chuyển toàn bộ màu đỏ ửng không bình thường trên mặt thành lửa giận: “Phật giáo chú trọng từ bi nhân hậu, vậy mà, vậy mà mấy người...”
Lời phía sau cô ấy không nói ra, vì vậy tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả.
Chính vào lúc này, Côn Bố từ từ đi ra, tôi quan sát anh ấy một lúc lâu, thấy anh ấy mất tích lâu như vậy, hoặc là nói bị đám người Khổ Hạnh Tăng bắt cóc lâu như vậy, nhưng trên người lại không có một chút dấu vết nhếch nhác nào cả, mà ngược lại nhìn có vẻ sạch sẽ hơn không ít.
Sau khi chúng tôi đi từ núi Cửu Hoa rồi nửa đường rẽ sang đây, đã gặp phải tuyết, nửa đêm lại chạy ra từ phòng của kiểm lâm, lăn lộn một thời gian dài như vậy, trừ cô Tứ ra thì trên người mỗi người đều ít nhiều gì cũng có chút nhếch nhác.
Nhưng Côn Bố lúc này lại giống như đã tắm rửa và thay quần áo rồi vậy, toàn thân nhìn có vẻ vô cùng thoải mái.
Nhưng anh ấy như vậy cũng làm lòng chúng tôi cảm thấy lo lắng, tại sao đám Khổ Hạnh Tăng này bắt cóc anh ấy, nhưng lại vẫn để anh ấy trải qua thoải mái như vậy?
“Không biết trừ tôi ra, những con dê hai chân mấy người đã ăn có mùi vị như thế nào?”
Côn Bố liếc nhìn những tên Khổ Hạnh Tăng này một cái rồi lạnh lùng nói: “Nếu không phải trong người tôi toàn là kịch độc, sợ rằng lúc này cũng đã bị mấy người ăn tươi nuốt sống rồi đúng không?”
Tôi kinh ngạc mở to hai mắt, có chút khó tiêu hóa được lời của Côn Bố, lẽ nào ý của anh ấy là những hòa thượng này bắt cóc anh ấy là để ăn thịt anh ấy sao?
Hiện tượng người ăn người này tôi cũng không cảm thấy khó hiểu, khi còn nhỏ gặp thiên tai, xung quanh sẽ có người dùng người thân đã chết làm thức ăn, thậm chí người nhẫn tâm hơn một chút thì ngay cả trẻ con nhà mình cũng sẽ nấu lên ăn. Những ngày tháng khó khăn đó, điều mà mọi người tìm kiếm chính là tiếp tục sống sót, có thể nói là nhân tính trong lòng đã biến mất.
Mà để ăn đến yên lòng yên dạ hơn một chút, bọn họ sẽ gọi những người này là ‘dê hai chân’, giống như làm như vậy bọn họ sẽ có thể loại bỏ được chút tội ác trong lòng, cho rằng thứ mình ăn vào thật sự chỉ là ‘dê’ mà thôi.
Nhưng mà tại sao loại chuyện nghe rợn cả người này lại xảy ra ở trên người những hòa thượng này chứ?
Phật dạy ăn chạy, ngay cả gia cầm bình thường cũng không nhẫn tâm giết, sao có thể ăn thịt người chứ?
****5:
Nhưng mà như vậy tôi cũng đã hiểu được lời những hòa thượng này nói khi mới đi ra, còn có ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía chúng tôi.
“Ha ha, Phật sống Tế Công cũng đã từng nói rượu thịt đi qua ruột, Phật Tổ giữ ở trong lòng, chúng tôi làm vậy vì để sống, để khuyên người đời làm việc thiện nhiều hơn, chỉ là mấy con dê hai chân, có gì mà không ăn được chứ?” Tên hòa thượng cầm đầu không cho là đúng nói.
Dao găm của Nha Tử hơi động, trên cổ tên hòa thượng bị vạch ra một vết thương: “Chẳng lẽ mấy người đã quên mất Phật sống Tế Công còn có một câu sau à?”
Nếu như người đời học theo tôi, thì sẽ tiến vào ma đạo!
Tôi thầm đọc câu này trong lòng, Phật sống Tế Công là đại Phật, ảnh hưởng của ngài với người đời vô cùng sâu sắc, cách ăn uống chay mặn không kiêng của ngài cũng là dấu hiệu riêng của ngài.
Ngài không chỉ không tuân thủ quy tắc ăn chay, mà còn yêu rượu như mạng, câu nói “Rượu thịt trôi qua ruột, Phật giữ ở trong lòng” này của ngài lại càng là nhà nhà đều biết.
Nhưng phần lớn mọi người chỉ biết được câu trước, cho rằng Tế Công không để ý chuyện có uống rượu ăn thịt hay không.
Nhưng trên thực tế không phải như vậy, hòa thượng có thể làm được tới trình độ này của ngài thì từ xưa tới nay cũng chỉ có một mình ngài, vì vậy ngài đã khuyên nhủ người đời nhất định đừng học theo ngài, nếu không sẽ không khác gì với việc rơi vào ma đạo.
Sắc mặt đám hòa thượng thay đổi, xem ra nửa câu sau đám hoà thượng này cũng có biết, chẳng qua là để yên lòng yên dạ nên lựa chọn coi nhẹ mà thôi.
“Sống ở nơi rừng sâu núi thẳm như thế này, nếu như là mười mấy năm trước, nói không chừng còn sẽ có người xông lầm vào, nhưng mấy năm nay nơi này đã trở thành nơi không người, cho dù là đi thám hiểm cũng sẽ không tới nơi này. Vậy thì, mấy người đã dùng phương pháp gì để duy trình sinh mạng, hoặc là nói, mấy người đã đang đợi chết rồi?” Lão Yên nhanh chóng hỏi.
Sắc mặt của hòa thượng sa sầm lại, nhưng mà ông ta vẫn không nói lời nào.
Lão Yên cười khẩy một tiếng: “Chắc là vế sau đúng không, nhóm người chúng tôi nhìn sao cũng không giống như quả hồng mềm mặc cho người khác nắm bóp, nếu mấy người đã lựa chọn ra tay với chúng tôi, có phải là đã bị ép tới bước đường cùng, chó cùng rứt dậu rồi không?”
(*)chó cùng rứt dậu: Xử sự liều lĩnh, làm bậy khi bị đẩy đến bước đường cùng.