← Quay lại trang sách

Chương 518 Kim Thân Của Địa Tạng

Ngày hôm qua, anh ấy vừa nhìn thấy tôi đã liền bỏ đi, hẳn là Ngọc Hàm Ve đã rơi xuống từ lúc ấy. Không, cũng có khả năng là nó đã rơi trước khi anh ấy đánh thức tôi, chẳng lẽ anh ấy chẳng có chút cảm giác nào sao?

Hơn nữa, tôi còn một điều hoài nghi, có phải anh ấy đã cố tình đánh rơi ngọc ve này không, xét cho cùng, cả một chuỗi dây như thế làm sao chỉ rơi mỗi một viên xuống đất được?

Tôi vẫn nhớ rõ Ngọc Hàm Ve của cô Tứ, mười viên ngọc bện vào nhau như một loại nút dây của Trung Quốc vậy.

(Nút dây Trung Quốc 中國結 hay thắt dây Trung Quốc hay nút cát tường là một loại hình nghệ thuật thủ công truyền thống của Trung Quốc. Nó xuất hiện từ thời Đường và thời Tống, sau này được phổ biến rộng rãi ở thời nhà Minh.)

Rốt cuộc anh ấy muốn làm gì vậy?

Tôi nhắm mắt lại, phân tách từng câu từng chữ anh ấy đã nói với tôi vào ngày hôm qua, cố gắng tìm ra một chút dấu vết nào đó, nhưng lại chẳng thể tìm thấy gì cả, mà càng nghĩ tôi càng cảm thấy rối như tơ vò.

Cô Thu vỗ vai tôi, khẽ lắc đầu, ý bảo tôi đừng suy nghĩ nhiều.

Tôi cười khổ rồi gật đầu, vừa định nói gì đó thì nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của Nha Tử truyền đến: “Ôi mẹ tôi ơi, đây là chỗ quái quỷ gì thế này?”

Tôi lập tức quay đầu nhìn lại, liền thấy Côn Bố đang đào một cái hố khoảng 20cm dọc theo bàn chân của lão Yên, trong cái hố đó, có một cái móng vuốt chỉ còn lại xương trắng đang tóm lấy chiếc giày của lão Yên, bởi vì nó cùng màu với tuyết trắng cho nên suýt chút nữa chúng tôi đã không chú ý tới nó.

Một cái đầu lâu, một móng vuốt xương trắng, thứ được chôn dưới này hẳn là một bộ thi thể… Nhưng nếu chỉ có như thế, hẳn là sẽ không khiến Nha Tử phải kêu lên sợ hãi như thế.

Cũng may, trên móng vuốt xương trắng này không có bom, mà nó chỉ đơn giản là vướng vào chân lão Yên mà thôi.

Sắc mặt lão Yên có chút u ám, đoán chừng chuyện ông ấy bị một thứ như vậy dọa sợ đã khiến cho bản thân lão Yên mất mặt, cho nên ông ấy vẫn luôn im lặng, không nói gì.

Động tác của Côn Bố bỗng tăng tốc, sau khi đào ra một cái hố, anh ta nhanh chóng đào rộng ra bốn phía, chẳng qua bao lâu, trước mặt anh ta đã xuất hiện một cái hố rộng khoảng 1 mét, phô bày ra đủ bộ xương lớn nhỏ khác nhau trong hố…

Hiển nhiên, cái hố này còn chưa được đào hết, Côn Bố đã đứng dậy, hơi cau mày liếc nhìn chung quanh và nói: “Khu vực này hẳn toàn là xương trắng!”

Tưởng tượng đến đêm qua chúng tôi ngủ trên đống xương trắng này, tôi cảm thấy lông tơ trên người dựng ngược hết cả lên, cái lạnh theo lỗ chân lông xuyên vào cơ thể, tứ chi và xương cốt tôi đều ớn lạnh.

“Mộ tập thể…” Lão Yên gằn từng chữ một: “Không nghĩ tới nơi này ấy vậy mà có một ngôi mộ tập thể.”

Nói xong, ông ấy quay đầu nhìn về phía cô Thu, có chút không chắc chắn mà hỏi cô ấy, có thể biết những người này bị chôn ở đây từ khi nào hay không?

Cô Thu tiến lên, quan sát một chút: “Những thi thể này chỉ còn lại xương trắng, với kỹ năng của tôi thì không thể phán đoán được.

“Họ đã chết được ít nhất 10 năm rồi.” Dạ Tinh vẫn luôn không buồn hé răng nửa lời đột nhiên lên tiếng, đôi mắt ẩn sâu bên dưới mái tóc đen nhánh trông thật đáng sợ, tựa hồ không phải anh ta đang nhìn những bộ xương trắng này, mà nhìn xuyên qua xương cốt để thấy được dáng vẻ họ khi còn sống.

Tôi nuốt khan, không dám tiếp lời, chỉ cảm thấy Dạ Tinh này mới là người đáng sợ nhất.

Bởi vì anh ta rất ít nói, cho nên chúng tôi gần như đều phớt lờ anh ta, mà luôn đề phòng những người khác.

Nhưng nhìn thấy anh ta trong trạng thái này, tôi bỗng chợt nhận ra rằng một người cái gì cũng biết một chút mà lại nói mình không có sở trường đặt biệt gì, người đó mới là người tinh thông mọi thứ.

Người như vậy mà vẫn luôn ẩn núp phía sau, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, nhất định là có mưu đồ gì đó!

“10 năm ư?” Lão Yên hét lên một câu: “Núi Cửu Hoa từ xưa tới này đều có không ít du khách ghé thăm, tuy nơi này là núi sâu nhưng cũng chẳng phải vùng hoang dã, sao lại xuất hiện một ngôi mộ tập thể ở chỗ này được chứ?”

Không ai đáp lại câu hỏi của ông ấy, bởi không ai biết được tại sao.

“Đào lên hết đi.” Lão Yên cũng biết câu hỏi của mình rất quái lạ, bèn trực tiếp đổi chủ đề, ông ấy vung tay lên rồi nói.

Ngoại trừ tôi và Đồ Tể, tất cả mọi người đều bắt đầu đào bới, mọi người đều biết ngôi mộ tập thể này rất quan trọng, cho nên lúc này họ đã bỏ qua tất cả khúc mắc trước đó để cùng nhau làm việc.

Khi họ khai quật được toàn bộ ngôi mộ tập thể thì đã là buổi chiều, nhìn vào ngôi mộ tập thể rộng chừng 20 mét vuông, trong lòng chúng tôi ai cũng cảm thấy rất nặng nề.

Bên trong ngôi mộ tập thể này đều là xương trắng, nhiều bộ xương đã vỡ vụn tới nỗi không thể phân biệt được nó thuộc bộ phận nào, chỉ còn những cái đầu lâu là vẫn tồn tại một cách ngoan cường.

Chúng tôi đếm thử, tổng cộng có 98 bộ xương, cộng thêm một bộ bị nổ tung trước đó, tổng cộng có 99 bộ.

“Phật giáo rất chú trọng về con số 99 này, đây là…” Đầu óc Nha Tử nhanh chóng xoay chuyển, anh ta lập tức chĩa mũi giáo về Địa Tạng Vương Bồ Tát.