← Quay lại trang sách

Chương 580 Kim Thân Của Địa Tạng

Một khi gặp tập kích, họ có thể nhanh chóng phản ứng lại, muốn lấy cuộn da dê từ tay bọn họ quả là chuyện không dễ dàng.

“Ai nói cuộn da dê kia ở trong tay bọn họ?” Cô Thu khịt mũi.

Tôi ngờ vực hỏi: “Nếu cuộn da dê không ở chỗ họ thì còn có thể ở đâu?”

Cô Thu cười lạnh một tiếng: “Đám người Anh ngốc đến đâu cũng không thể đưa một vật quan trọng như vậy cho lão Hàm cầm được, cùng lắm cũng chỉ cho ông ta xem qua một lượt, hoặc là vẽ lại một bản sao thôi. Cho nên, nếu chúng ta muốn xem, chỉ cần tìm được đám người Anh kia là được.”

Nói xong, cô ấy quay đầu lại hỏi cô Tứ: “Ngài có phát hiện ra tung tích của người Anh không?”

“Không có.” Cô Tứ lắc đầu, có lẽ anh ấy cũng cảm thấy kỳ lạ, cho nên còn bổ sung thêm một câu: “Bọn họ không thể so sánh được với đám trộm mộ, nếu người Anh đã vào núi thì không có lý nào lại chẳng lưu lại dấu vết nào, thế nhưng chúng ta đã đi được một chặng đường, vẫn chẳng có phát hiện gì. Chẳng lẽ bọn họ ở bên ngoài chờ đám người của lão Hàm đưa đồ mình cần ra sao?”

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Vấn đề này phỏng chừng chỉ có hỏi những tên người Anh kia thì mới có thể biết được đáp án thôi.

****8:

Bọn người lão Hàm cứ đứng yên một chỗ, qua một hồi lâu cũng chẳng có hành động gì, họ cứ như vậy ở chỗ đó suốt một ngày một đêm, nhàn nhã thoải mái, như thể họ đang chờ người nào đó!

Cô Thu hoài nghi bọn họ đang đợi người Anh, nơi này vốn là núi sâu, nếu thực sự có phù đồ chín tầng thì nó cũng nên xuất hiện rồi, cho nên lão Hàm mới cố ý đợi chủ thuê đến.

“Cũng đâu đến mức ấy, trừ phi bọn họ đã biết được vị trí của phù đồ chín tầng, nếu không đợi người Anh tới để làm cái gì?” Lão Yên phản bác lại.

Suy nghĩ của ông ấy thật ra cũng rất bình thường, quả thực, cho dù trong lòng chúng tôi biết vị trí của phù đồ chín tầng đã rất gần, nhưng chính chúng tôi cũng không thể xác định được cần mất bao nhiêu thời gian nữa mới có thể tìm ra nó.

Có rất nhiều lúc những lăng mộ ở ngay dưới chân mà chúng tôi còn không biết, nếu không phải dọc đường đâu đâu cũng có ký hiệu, có lẽ đã chẳng bao giờ phát hiện ra.

Cô Thu nói: “Vừa rồi chính cô Tứ cũng nói, bọn họ có manh mối về phù đồ chín tầng.”

“Chúng ta cũng có.” Cô Tứ đột nhiên nói.

Chúng tôi lập tức đổ dồn sự chú ý về phía anh ấy, ngay cả lão Yên cũng trở nên kích động: “Cô, cô Tứ, lời ngài nói có thật không?”

“Tôi đã nói với Trường An, nhưng dường như cậu ta vẫn chưa hiểu ra.” Cô Tứ nhìn về phía tôi, tôi “à” một tiếng, hỏi anh ấy có phải là câu nói kia không?

Cô Tứ quay lại nhìn chằm chằm vào đám người của lão Hàm, sau một lúc lâu mới “ừ” một tiếng, nói anh ấy cho rằng tôi có thể hiểu ra, nhưng không ngờ rằng tôi dường như không coi trọng lời anh ấy nói.

Tôi có chút xấu hổ, chẳng lẽ tôi phải nói với anh ấy rằng tôi rất coi trọng câu nói này, nhưng lại không thể hiểu được ý nghĩa của nó sao?

“Phù đồ chín tầng, địa ngục, lão Yên, ông có thể tưởng tượng ra được gì không?” Cô Tứ nhẹ nhàng nói, nhưng không quay đầu lại.

Lão Yên còn chưa kịp nói gì, bất chợt tôi đã vỗ đầu một cái: “Chẳng lẽ phù đồ chín tầng này nằm dưới lòng đất?”

Nói trắng ra đây cũng chẳng coi là phát hiện gì, bởi vì thứ chúng tôi cần tìm phần lớn đều nằm dưới lòng đất.

Nhưng phù đồ chín tầng lại khác, phù đồ chín tầng là từ dùng để chỉ tháp Phù Đồ trong Phật giáo, mà nói tới tháp, ai nấy cũng đều biết là phải xây cao, tuy nhiên, theo như ý của cô Tứ, phù đồ chín tầng này chính là tượng trưng cho chốn địa ngục mà Địa Tạng Vương đã tới… Cho nên nhất định nó nằm dưới mặt đất.

“Trường An, cậu kích động cái gì, chẳng lẽ xây dựng một toà tháp dưới lòng đất là chuyện rất khác thường sao?” Quả nhiên, cô Thu hoàn toàn không hiểu được vì sao tôi lại kích động như thế.

Nhưng ngay cả giọng điệu của tôi cũng đã thay đổi: “Không, không giống nhau, vốn dĩ chúng ta đều cho rằng nó ở dưới lòng đất sâu, vì sau hàng ngàn năm, dù có là một tòa tháp cao thì cũng có thể bị chôn vùi dưới đất, nhưng nếu ngay từ đầu nó đã ở dưới lòng đất thì sao?”

Cô Thu nói mình vẫn chưa hiểu lắm, cho dù ngay từ đầu đã ở dưới lòng đất, thì cũng chỉ là bị chôn sâu hơn một chút mà thôi.

“Chị Thu, không phải như thế, nếu phù đồ chín tầng là một tòa tháp bị chôn vùi dưới lòng đất thì trên mặt đất sẽ để lại chút dấu vết.” Tôi kích động nói.

Tuy nhiên, lời nhận xét của tôi không nhận được lời đồng tình, họ đều cảm thấy rằng dù có nhìn thấy dấu vết thì cũng đã biến mất sau bao nhiêu năm nắng thấm mưa bồi.

Tôi lại có suy nghĩ khác, bởi vì tôi đã từng đọc được trong “Tinh Quan Yếu Quyết”, có rất nhiều dấu vết không hề bị xoá bỏ, ví dụ như một số ngôi mộ lớn phải dựa vào phong thuỷ, mà tháp cũng cần đặt móng khi mới xây dựng, đặc biệt là những tòa tháp chôn sâu dưới lòng đất, chúng có yêu cầu cao hơn về việc đặt móng.

“Đầu tiên là phù đồ chín tầng, theo đúng nghĩa đen, có ít nhất chín tầng, cái này mọi người không thể phủ nhận đúng không?” Tôi khoa tay múa chân một chút.

Thấy bọn họ đều gật đầu, tôi mới tiếp tục nói: “Nhưng mọi người chớ quên, đây là khu vực ở phương Nam có nhiều mưa, lại còn ở trong rừng, đừng nói đến tháp chín tầng, dù chỉ đào năm sáu mét nói không chừng cũng đã gặp nước ngầm rồi.”