← Quay lại trang sách

Chương 589 Kim Thân Của Địa Tạng

Cho dù tất cả mọi người đều lừa gạt tôi, tôi cũng muốn làm một con quỷ chết rõ ràng!

Sau khi nghĩ thông suốt, cảm giác ức chế trong ngực tôi đột nhiên biến mất, tôi thở hắt ra một hơi, rồi mới phát hiện ra thứ mình để ý nhất lại chính là sự thật được ẩn giấu ở đằng sau chuyện này.

Tuyết rơi càng lúc càng dày, tôi quấn chặt chiếc áo khoác quân đội quanh người, vội dùng tốc độ nhanh nhất để rời đi.

Đi bộ trong rừng chính là nguy hiểm lớn nhất đối với con người, đặc biệt là khi bạn chỉ có một mình, tôi thường có cảm giác như mình là người duy nhất còn lại trên thế giới.

Nhiều lúc tôi không muốn kiên trì nữa, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi ngọn núi này, chôn vùi mọi chuyện xảy ra ở đây trong lòng, sống một cuộc sống như người bình thường.

Nhưng mỗi khi suy nghĩ này xuất hiện, liền bị một suy nghĩ khác đè nén, niềm nhiệt huyết khi tôi gia nhập 701 vẫn chưa hề nguội lạnh, vì thế cho dù có muôn ngàn trở ngại, tôi cũng không thể phụ lòng bản thân trong quá khứ.

“Ui, đây không phải là người của 701, gì… Lưu Trường An gì đó sao?” Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên khiến cả người tôi cứng đờ, đột nhiên quay lại, tôi lập tức nhìn thấy mấy bóng người.

Lưu Hàn Thu đang đứng giữa đám người Trường Không, nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ: “Sao thế, bị lão già của 701 vứt bỏ rồi à?”

Thật không ngờ lại gặp phải đám người 303 ở chỗ này, tuy rằng tôi biết họ chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm tới tính mạng, nhưng cũng không ngờ rằng cả một đám ấy vậy mà chẳng bị tổn hại dù chỉ một sợi tóc, ngay cả quần áo trên người họ cũng rất sạch sẽ, giống như lúc chúng tôi vừa mới tiến vào núi Cửu Hoa vậy.

“Chủ nhiệm Lưu, nếu nói tới lão già, trông ông mới giống lão già đấy.” Tôi cũng châm chọc một câu.

Dù rất thất vọng với lão Yên, nhưng tôi không thể cho phép hạng người như Lưu Hàn Thu chửi ông ấy như vậy!

Lưu Hàn Thu cười hai tiếng, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, khác hoàn toàn với vẻ hèn nhát trước mặt lão Yên.

“701 cùng lắm cũng chỉ là một ổ cướp mà thôi, ấy vậy mà lão Yên lại bày trò trước mặt tôi! Nhóc con, tôi nói cho cậu biết, tốt nhất cậu nên biết điều, đem tất cả manh mối mà các người đang có nói ra cho tôi, nếu không, tôi đoán chừng cậu không thể rời khỏi nơi này đâu.”

Tôi vặn cổ: “Vãi thật, quốc gia nuôi các người, chỉ để cho các người bày mưu tính kế với đồng đội của mình thôi à?”

“Thằng nhóc nhà mày còn chưa đủ lông đủ cánh đâu, ha hả, chắc mày không biết năm đó lão yên đến đây bằng cách nào đâu nhỉ.” Lưu Hàn Thu vẫy vẫy tay, Đổ Tể đứng ở phía sau lưng ông ta bước lên, anh ta dùng cánh tay không bị thương cầm dao găm, tiến về phía tôi.

Tôi chẳng thèm nhìn Đồ Tể, chỉ nhìn thẳng vào Lưu Hàn Thu mà chế nhạo: “Mười mấy năm trước, ông còn làm việc có chút kế hoạch, nếu không đội trưởng Bạch đã chẳng trúng chiêu của ông. Ấy thế mà mười mấy năm sau, sao thủ đoạn của ông ngày càng kém đi thế, không biết có phải vì già rồi, đầu óc cũng bớt chuyển động hay không?”

“Miệng lưỡi sắc bén lắm, Đồ Tể, chặt một cánh tay của nó xuống cho tôi.” Lưu Hàn Thu không để ý tới lời của tôi, vẫy tay ra hiệu, như thể tôi là một con kiến mặc cho ông ta tuỳ ý dẫm chết.

Đồ Tể nở một nụ cười khát máu, khiến anh ta trông càng giống một tên đồ tể hơn.

“Anh đừng quên, khi gặp phải gấu đen, là ai đã cứu anh.” Tôi chuyển tầm mắt sang người Đồ Tể, nhưng anh ta căn bản không thèm để ý, chỉ nói tôi tự mình đa tình, anh ta cũng đâu cần tôi phải cứu giúp.

Giọng điệu lưu manh này khiến tôi phải kinh ngạc, chẳng qua tôi đã nhanh chóng phản ứng lại, đám người này vẫn luôn thèm muốn tới địa vị của 701, về cơ bản mà nói, cả một đám chẳng có người nào ra gì, trông cậy bọn họ nhớ được ơn cứu mạng đúng là suy nghĩ kỳ lạ.

Tôi lạnh lùng nói: “Nếu muốn chặt đứt một cánh tay của tôi, chỉ dựa vào mỗi con dao găm đó sao mà được?”

Vừa nói tôi vừa móc từ trong túi ra một khẩu súng lục, chĩa thẳng nòng súng vào Đồ Tể đang tiến tới gần: “Cút về cho tôi!”

Bởi vì tính chất đặc biệt của tổ chức chúng tôi, việc trang bị vũ khí là chuyện rất bình thường, nhưng 303 thì khác, bọn người này chỉ tới thu dọn tàn cuộc, không cần phải vào sinh ra tử vì tổ quốc như chúng tôi, nên lão Yên cũng chỉ trang bị súng lục cho mỗi một mình Lưu Hàn Thu mà thôi.

Nhưng đối mặt với cây súng trong tay tôi, Lưu Hán Thu không hề tỏ ra sợ hãi như tôi tưởng tượng, mà ông ta còn chỉ vào trán mình: “Nào, nhóc con, bắn vào đây này.”

Tôi không nắm rõ được ý đồ của ông ta, cũng không dám nổ súng một cách tuỳ tiện, suy cho cùng bọn người này có thể coi mạng người như cỏ rác, nhưng tôi không thể.

“Lưu Hàn Thu, ông muốn làm gì? Ông đừng quên nhiệm vụ lần này của chúng ta!” Tôi nắm chặt khẩu súng trong ta, quay đầu nhìn lại, đang nghĩ cách rút lui.

Lưu Hàn Thu nhún vai: “Nhiệm vụ? Đó là nhiệm vụ của mấy người, sau khi mấy người hoàn thành xong nhiệm vụ, chúng tôi chỉ tới thu dọn thôi, nhóc con, không phải cậu quên chuyện này rồi chứ?”

“Cô Tứ cho các người tới đây không chỉ để các người thu dọn thôi đâu.” Tôi đẩy chốt an toàn ra, chợt quát lớn: “Lùi lại, đừng tưởng là tôi không dám nổ súng!”