← Quay lại trang sách

Chương 601 Kim Thân Của Địa Tạng

Tôi dùng sức nhảy xuống đường hầm, tháo ống lặn xuống rồi nhét vào trong ba lô.

May mắn là tôi chỉ mang theo một chiếc bình dưỡng khí đơn giản, ngoại trừ bình oxy có hơi nặng một chút, trọng lượng còn lại gần như không đáng kể.

Sau khi cất chiếc bình dưỡng khí đi, tôi đội chiếc mũ có gắn đèn pha lên đầu và ném một hòn đá về phía cuối đường hầm.

Hòn đá trong nháy mắt biến mất trong bóng tối, nhưng lập tức có tiếng rơi xuống đất, điều đó có nghĩa là độ cao của lối đi xuống chỉ khoảng 2 mét mà thôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nếu lối đi này quá cao mà lại không có bậc thang, tôi sợ là cứ tiếp tục đi nữa thì tôi sẽ bị ngã chết!

Trong khi tôi đang làm những việc này, đám người của Lưu Hàn Thu cũng nhảy vào trong lối đi, 5 người đàn ông trưởng thành cùng đứng trong một lối đi rộng chừng 1 mét, không gian lập tức trở nên hơi chật chội.

“Từ đây đi xuống hẳn chính là phù đồ chín tầng, tiếp theo đây, hy vọng mấy người đừng chỉ tập trung sự chú ý trên người tôi, rốt cuộc không ai đoán được phía trước có nguy hiểm gì hay không.” Tôi lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, trong giọng nói ẩn chứa sự cảnh cáo.

Đương nhiên, tôi nói là nói vậy thôi, nếu bọn họ đã muốn ra tay với tôi thì tất nhiên cũng chẳng buồn quan tâm tới lời cảnh cáo ấy. Nhưng tôi phải nói ra điều này, bởi vì nếu tôi không nói ra, với tính tình đa nghi của Lưu Hàn Thu, nói không chừng ông ta sẽ càng cảnh giác với tôi hơn, mà tôi làm như vậy sẽ khiến ông ta nghĩ rằng tôi đang sợ hãi, từ đó mà giảm bớt sự cảnh giác.

Lưu Hàn Thu nở nụ cười âm hiểm: “Ha hả, cậu lo lắng nhiều quá rồi đấy.”

Tôi không nói nữa mà đợi họ tháo nốt bình dưỡng khí ra, sau đó mới bước vào lối đi kia.

Không phải tôi không lo lắng nơi này sẽ có cơ quan gì đó, nhưng cho dù có lo lắng cũng chẳng ích gì, kiểu gì đám người này chẳng ép tôi đi đầu, chẳng thà tôi tự chủ động còn hơn.

Chúng tôi lần lượt nhảy vào lối đi, nối liền với lối đi này là một Phật đường rộng chưa tới 20 mét vuông.

Đây là chánh điện nối với phần đầu ngọn tháp, nói cách khác, đây chính là tầng thứ chín của tháp Phù Đồ.

“Đây là phù đồ chín tầng sao?” Trong giọng nói của Lưu Hàn Thu chứa đầy vẻ thất vọng, ông ta bảo ông ta còn tưởng vừa bước vào sẽ nhìn thấy báu vật đầy đất cơ.

“Chủ nhiệm Lưu, ông nói như vậy nghe không được hay cho lắm rồi.” Tôi nở nụ cười châm chọc: “Đây là thánh địa của Phật giáo, ông đã nhìn thấy vị đại Phật nào nào chuyên giấu vàng bạc và trang sức chưa?”

Nếu đến điều này ông ta còn không hiểu được, sao ông ta có thể trở thành chủ nhiệm của 303 chứ?

Dọc đường đi ông ta đều tìm cớ để buộc tôi tìm ra phù đồ chín tầng, sao có thể chỉ vì cầu tiền tài và danh vọng?

Lưu Hàn Thu ho khan một tiếng, không phản bác gì, ông ta chắp tay đi vòng quanh Phật đường: “Ấy, chúng ta nên đi xuống dưới từ đâu đây?”

Ngay khi ông ta hỏi xong, tất cả mọi người đều ngẩn ra, nếu đây là tầng thứ chín, vậy bên dưới sẽ còn tám tầng nữa, nhưng ngoại trừ nối liền với con đường chúng tôi vừa tiến vào, Phật đường này không khác gì một căn phòng kín, không có lấy con đường thứ hai.

Tòa tháp này có gì đó không ổn!

Những người đã thực sự bước vào tòa tháp sẽ biết rằng kết cấu của các tòa tháp đều rất khác nhau, có thể nói, tháp là một kiến trúc kiên cố, mỗi một tầng sẽ có một hoặc nhiều phòng, bên ngoài mỗi phòng đều được thiết kế hành lang, có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng cũng có trường hợp không xây hành lang.

Nhưng dù thế nào đi nữa, tòa tháp này nhất định phải có cầu thang xoắn ốc để đi xuống dưới!

Nhưng chánh điện trước mặt tôi đây lại trông giống một ngôi mộ với phần đỉnh được chạm khắc giống đỉnh một tòa tháp hơn.

“Nhóc con nhà cậu chắc không bẫy chúng tôi đấy chứ? Đây chỉ là một Phật đường bình thường, không có gì cả.” Sắc mặt Lưu Hàn Thu trở nên lạnh lùng, đi một vòng cũng không phát hiện ra điều gì khả nghi khiến ông ta hoàn toàn nổi giận.

Tôi bất đắc dĩ nói: “Tôi bẫy các người thì được lợi ích gì chứ, ông cũng đừng quên, bình oxy của tôi đã tiêu hao hơn một nửa rồi, ai lại dùng mạng mình để lừa các người chứ?”

“Ai biết được, không phải cậu vẫn nói người của 701 các cậu luôn can đảm không sợ chết sao?” Đương nhiên Lưu Hàn Thu không tin lời của tôi.

Câu trả lời lần này của tôi càng mỉa mai hơn: “Dũng cảm không sợ chết thì cũng phải chết một cách có giá trị chứ.”

Nói xong, tôi liếc nhìn bọn họ một lượt, ý tứ rất rõ ràng: Vì mấy người mà hy sinh tính mạng, thật không đáng.

Lưu Hàn Thu túm lấy cổ áo của tôi, hung ác nói: “Cậu đừng cho là tôi không dám giết cậu, nơi này đã có sẵn mộ phần rồi, để tôi chôn cậu luôn một thể!”

“Đừng tranh cãi nữa!” Trường Không tức giận hét lên.

Tôi nhếch khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi cũng chẳng muốn tranh cãi đâu.”

Lưu Hàn Thu đang muốn nói gì đó, lại bị lời khuyên của Trường Không chặn lại: Chủ nhiệm, Phật đường này chắc chắn có chỗ kỳ lạ, nếu không ai lại hao tổn bao tâm tư chỉ để chôn một toà Phật đường dưới đáy hồ này chứ?”

Tôi khịt mũi khe khẽ, Lưu Hàn Thu này giả ngu cũng lộ liễu quá rồi đấy…

Không biết có phải lão già này đã quen thói giấu dốt trước mặt người ngoài, hay là đang cố ý lừa gạt tôi đây? Nhưng kỹ thuật diễn của ông ta hiển nhiên rất kém, chỉ dựa vào việc ông ta từng hãm hại đội trưởng Bạch, tôi sẽ không tuỳ tiện kinh thường ông ta.