Chương 644 Kim Thân Của Địa Tạng
Vì vậy, nếu quả thật có mười tám tầng địa ngục, có lẽ thật giống như Nha Tử đã nói, mọi người đều phải đi vào trải nghiệm một lần.
"Đi thôi, chậm quá!" Tôi thúc giục.
Nhưng Nha Tử lại không hề cử động, chỉ thấy sắc mặt của anh ta rất dọa người, cho dù có kính râm che khuất thì tôi vẫn có thể cảm nhận được sát khí ở trong mắt của anh ta, mà đó chính là một loại khí thế thần cản giết thần phật cản giết phật.
Tôi vội vàng vỗ vào ngực của anh ta: "Anh bị sao vậy?"
"Tìm chết!" Nha Tử không để ý tới tôi, nhưng lệ khí sâu nặng từ trong kẽ răng truyền ra hai chữ, khiến tôi nghe mà toàn thân run lên.
Anh ta di chuyển rất nhanh, gần như trong nháy mắt đã cởi kính râm xuống, một đôi mắt đen vậy mà lại trở nên đỏ rực lần nữa.
Toàn thân tôi chấn động, cuối cùng tôi cũng nhớ ra tại sao đôi mắt vừa xuất hiện trong lỗ chó lại khiến tôi có cảm giác quen thuộc như thế, hóa ra là do lệ khí ở trong đôi mắt như chiếc chuông đồng kia giống hệt với Nha Tử.
Mà điều này khiến tôi lập tức cảm thấy lạnh toàn thân.
Tôi biết ở một nơi như thế này sẽ không có sự trùng hợp ngẫu nhiên nào, cho nên đôi mắt đó chắc chắn có mối liên hệ nào đó với Nha Tử.
"Nha Tử!" Tôi hét lớn một tiếng, đồng thời dùng hai tay lắc anh ta, hy vọng có thể giúp anh ta tỉnh táo lại, nhưng anh ta chỉ liếc mắt nhìn tôi, mà lệ khí ở trong mắt của anh ta khiến tôi giật mình không khỏi lui lại một bước.
Mà cũng vì một bước như vậy, anh ta đã dùng bút đao kim cương cắt đứt sợi dây thừng, sau đó không hề do dự mà lao về phía núi băng.
Tôi cũng không kịp nghĩ ngợi nữa, chỉ biết vội vàng lao tới rồi ôm chặt lấy anh ta: “Nha Tử, anh không được lên đó!”
Khí lực vùng vẫy của anh ta cực kỳ lớn, khiến cho hai tay đang khóa cùng một chỗ của tôi gần như muốn trật khớp.
Mẹ nó, nếu ông đây có súng thì nhất định sẽ bắn Nha Tử một phát, mẹ nó đây là đang xảy ra chuyện gì vậy?
Cũng may là Nha Tử vẫn còn tỉnh táo và không dùng bút đao kim cương ấn thẳng vào tay của tôi thêm chút nữa, nếu không thì cái tay này của tôi đã trực tiếp bị phế luôn rồi.
Tôi thấy anh ta tức giận hừng hực như vậy thì vội vàng khuyên nhủ: “Tôi không quan tâm anh đang nghĩ đến cái gì hay gặp phải cái gì, nhưng anh đừng bốc đồng như thế, anh chỉ có một mạng này thôi đấy!
Mặc dù núi băng kia là ảo ảnh nhưng cũng không có ai biết bên trong đó đang ẩn giấu cạm bẫy nào đâu, cho nên đừng tùy tiện lao lên như thế."
"Ha ha." Nha Tử đột nhiên bật cười, nhưng tiếng cười này của anh ta lại khó nghe hơn cả khóc, mà điều này cũng khiến tôi nghe mà lòng chua xót, nhưng càng kỳ lạ hơn chính là trên người của anh ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng vừa rồi anh ta vẫn còn bình thường mà.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục thuyết phục: “Đừng xúc động.”
“Cậu xoán xem tôi vừa mới nhìn thấy cái gì?” Nha Tử đột nhiên bình tĩnh lại, khiến tôi gần như không kịp phản ứng.
Tôi sửng sốt một lúc lâu mới lắc đầu, chỉ thấy Nha Tử dùng bút đao kim cương vỗ nhẹ vào tay tôi: "Trường An, buông ra đi, tôi không biết một lát nữa mình còn giữ được lý trí nữa không, nếu tôi lại làm tổn thương cậu, vậy thì mười tám tầng địa ngục này sợ là tôi không đi ra được nữa rồi.”
"Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?" Nhưng tôi lại không có buông tay, bởi vì nhìn dáng vẻ này của anh ta, nếu như tôi thực sự buông tay thì anh ta sẽ thật sự mất đi lý trí.
Nha Tử muốn nói điều gì đó nhưng đã bị tôi trực tiếp rống một câu: "Trừ phi anh trực tiếp chặt đứt tay của ông đây, còn không thì đừng nghĩ đến việc bỏ đi một mình."
Vừa nói, tôi vừa lấy ra một bó dây khác từ trong ba lô của mình và cột ngang hông của anh ta, sau đó lại nhanh chóng vòng qua một vòng rồi cột ngang hông của mình: “Cái này khác với sợi dây vừa rồi, sợi dây này được chế tạo đặc biệt, anh càng giãy giụa mạnh thì nó sẽ siết da thịt càng chặt.
À, nó không chỉ siết chặt da thịt của anh mà còn siết chặt da thịt của tôi, chịu không được thì một xác hai mạng đi."
“Cậu!” Sắc mặt của Nha Tử càng kém hơn.
Tôi kéo sợi dây để cho anh ta biết tôi không nói ngoa, sau đó tôi mới lên tiếng hỏi: "Hồi nãy rốt cuộc anh đã nhìn thấy gì vậy?"
"Không có gì." Nha Tử mạnh miệng nói rồi đưa bàn tay gần như đang run rẩy mà đeo kính râm lên lần nữa, nhưng tôi biết anh ta như vậy là đang sợ mình sẽ mất đi lý trí.
Tôi thở dài: "Nha Tử, cho dù có thế nào thì 701 vẫn luôn ở phía sau chúng ta."
"Trường An, cậu có nghĩ người như tôi xứng đáng vào 701 không?" Nha Tử sa sút nói: “Dù sao tôi cũng là ác ma mưu toan sát hại cha mẹ ruột."
Toàn thân tôi chấn động, hóa ra là như vậy, bởi vì ở trong địa ngục Băng Sơn này có một quy tắc nhắm vào những người không biết hiếu kính cha mẹ của mình, mà Nha Tử anh ta không chỉ không tôn trọng cha mẹ mình mà còn từng nghĩ đến việc giết chết bọn họ.
"Nhưng cái này không thể trách anh được, hơn nữa không phải là không có thành công sao?" Tôi khàn giọng nói.
Nha Tử hừ lạnh một tiếng: "Thế nhưng cái địa ngục này lại không quan tâm, cậu đoán xem vừa rồi tôi đã nghe được cái gì? Tôi nghe được một thanh âm nói là “Cậu phải tiếp nhận sự trừng phạt của địa ngục Băng Sơn này thì mới có thể qua ải. Haha, Trường An, cậu nói xem nó có buồn cười không?”