Chương 646 Kim Thân Của Địa Tạng
Còn núi băng chết tiệt đó cũng đã biến mất.
"Anh… Không làm sao chứ?" Tôi mở miệng một cách khó khăn.
Nha Tử lộ ra nụ cười: "Có thể có chuyện gì chứ, đây không phải là đã trở về một cách nguyên vẹn rồi sao? Đi thôi, đừng trì hoãn nữa."
Nhưng tôi lại không dám thả lỏng, trong lúc đi, dọc đường tôi vẫn thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào anh ta, còn Nha Tử bị tôi chằm chằm như vậy thì cảm thấy phiền, sau đó buồn cười hỏi tôi có phải đã nhìn trúng anh ta rồi không?
“Tôi thà nhìn trúng cô Tứ cũng không nhìn trúng anh.” Tôi biết anh ta không muốn nhắc lại chuyện này, cho nên tôi đã thuận thế mà lên tiếng.
Anh ta cười hì hì mấy tiếng rồi nói: "Nếu cô Tứ là phụ nữ, đừng nói là cậu, trên đời này làm gì có người đàn ông nào có thể cảm thấy ngài ấy chướng mắt chứ? Chỉ cần là đàn ông, nhìn vào gương mặt đó của ngài ấy thôi đều sẽ không chịu nổi.”
Nói như vậy cũng đúng, bởi vì khuôn mặt tinh xảo kia của cô Tứ đúng là không nên sinh ra ở trên người của đàn ông.
May mắn là cô Tứ không có ở cùng với chúng tôi, nếu những lời này bị cô Tứ nghe được, đoán không chừng tôi và Nha Tử sợ là sẽ bị đánh cho một trận no đòn rồi.
Mỗi một tầng tiếp theo của mười tầng địa ngục còn lại đều trông có vẻ đáng sợ, nhưng vì tôi và Nha Tử không có vi phạm lệnh cấm nên chúng tôi ngược lại rất nhanh đã vượt qua, thẳng cho đến khi tầng địa ngục cuối cùng biến mất ở trước mắt chúng tôi, toàn bộ tầng thứ năm đột nhiên chao đảo như một chiếc thuyền buồm trong cơn sóng lớn.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Nha Tử nắm lấy cánh tay của tôi để ngăn chúng tôi bị trận rung chuyển này tách ra.
Tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi tầng thứ mười tám của địa ngục biến mất: "Hẳn là do cửa của tầng thứ sáu sắp mở ra rồi!"
Hai người chúng tôi cứ đứng nguyên tại chỗ rồi lặng lẽ chờ đợi.
Sự rung chuyển ngày càng lớn hơn, nhưng chúng tôi lại không hề cảm thấy sợ hãi chút nào, dù sao chúng tôi cũng vừa mới trải qua sự khủng bố của mười tám tầng địa ngục, cho nên điều này quả thực giống như trẻ con đang chơi nhà chòi vậy.
Trong vòng một phút đồng hồ ngắn ngủi, ngay tại nơi địa ngục biến mất đã xuất hiện một cánh cửa lớn màu vàng, trên cửa còn bao phủ một vầng sáng ấm áp, khiến người ta nhìn mà muốn đến gần nó.
"Cửa Phật..." Nha Tử sợ hãi kêu lên.
Tôi quay đầu nhìn về phía anh ra rồi hỏi cửa Phật gì, bởi vì tôi chỉ nghe nói đến Pháp môn Tịnh độ* gì đó thôi.
(*)Pháp môn Tịnh độ còn gọi là pháp môn Niệm Phật. Ý nghĩa niệm Phật là đem tâm thanh tịnh mà tưởng nhớ đến danh hiệu, công đức mầu nhiệm và thân tướng trang nghiêm của chư Phật. Niệm là nhớ nghĩ, buộc tâm vào một đối tượng Chánh pháp, không rong ruổi theo niệm trần, thường tỉnh thường giác hiện rõ trước mặt.
Nha Tử cười một tiếng: “Thật không ngờ cánh cửa này vậy mà lại thực sự tồn tại."
Tôi thúc giục anh ta, mà anh ta cũng không cố ý câu mồi tôi, nói là hai chữ “cửa Phật” này hiện nay chủ yếu được dùng để chỉ Phật giáo, nhưng thực tế trong các ghi chép liên quan đến Phật giáo thực sự cũng có một cánh cửa như vậy.
Nghe nói các đệ tử đã xuất gia được chia thành đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn tùy theo thâm niên. Trong đó, đệ tử nội môn là những tăng nhân đã bước qua cánh cửa Phật này.
“Còn có cách giải thích này nữa sao?”
Tôi tò mò nhìn về phía cánh cửa phát ra ánh sáng vàng lóng lánh kia: “Chẳng lẽ bây giờ chúng ta sắp trở thành đệ tử nội môn rồi sao?”
Nhưng Nha Tử lại lắc đầu: “Chỉ sợ là không phải, tôi cảm thấy cái này cho thấy con đường sau này của chúng ta sẽ càng khó đi hơn. Chỉ bằng một ải ngoại môn thôi mà đã khiến chúng ta chật vật như thế, nếu là ở nội môn…”
Tôi nghe hiểu ý tứ của Nha Tử, ý của anh ta là năm tầng cửa ải trước đó đều do tăng nhân ngoại môn bố trí, còn bốn tầng kế tiếp thì là do tăng nhân nội môn bố trí, vì vậy mà đẳng cấp của cửa ải sẽ có sự cách biệt một trời.
"Chúng ta đã vượt qua được một nửa, cho nên kế tiếp cũng sẽ thành công." Tôi không biết là mình đang động viên cho bản thân hay là đang động viên cho Nha Tử nữa.
Khi tôi đến gần cửa, thì mới phát hiện ra ánh sáng ấm áp ở trên cửa chính là một lớp sáp được dán ở trên cửa bằng một loại thủ pháp đặc biệt, sau khi trải qua ma sát liền có thể bắt lửa, còn cánh cửa thì được làm bằng gỗ đàn hương, trong thời gian ngắn sẽ rất khó đốt cháy nên mới có thể có cảnh tượng như vậy.
"Sáp đã bị đốt cháy, như vậy xem ra đã có người đi qua." Tôi chạm vào sáp trên cửa.
Nha Tử nhìn thoáng qua, sau khi khen một câu tay nghề không tệ thì cũng không nói gì thêm, sau đó chúng tôi lập tức đi thẳng qua cửa và đi tới tầng thứ sáu.
Nhưng cửa vào lần này ngược lại là không có cái gì mờ ám, chỉ có một cầu thang đi xuống.
Cầu thang không dài, chỉ sau khoảng mười bậc thì có một lối rẽ, sau bảy tám bậc nữa là đã đến cuối.
"Cô Tứ, Lão Yên!" Tôi gọi một tiếng, sau đó ngạc nhiên khi phát hiện tất cả mọi người đều ở đó, kể cả cô Thu đang bị thương cũng ở đó!
Nhưng điều khiến tôi cảm thấy ngoài ý muốn chính là đám người Lưu Hàn Thu bị mắc kẹt ở trong tầng thứ hai cũng ở đó... cùng với tên Đồ Tể đã biến mất, lão Hàm đội khăn trùm đầu và thậm chí còn có một đội ngũ người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, tổng cộng có bảy người, dường như đều mang theo rất nhiều thiết bị.