Chương 648 Kim Thân Của Địa Tạng
Côn Bố không hòa hợp với người trong tộc của mình, Lão Yên trước đây là một kẻ trộm mộ và những việc ông ấy đã làm đáng để phán tử hình, về phần cô Tứ, có lẽ bí mật ở trên người anh ấy đều nhiều hơn tất cả chúng tôi cộng lại.
"Cô Tứ, ngài là người hiểu biết sâu rộng, cho nên cánh cửa vào tầng bảy này rốt cuộc ở đâu?" Sau khi im lặng hồi lâu, Lưu Hàn Thu nhìn về phía cô Tứ cầu cứu.
Cô Tứ ngồi ở một bên với khuôn mặt vô cảm, sau khi nghe được câu hỏi thì chỉ ngước mắt lên một chút rồi nhắm mắt lại mà không hề nói gì, nhưng tôi lại nhạy cảm phát giác được khí sắc của anh ấy giống như có gì đó không đúng.
Tôi vội hỏi anh ấy có sao không thì anh ấy lại lắc đầu, sau đó dùng ánh mắt cảnh cáo tôi đừng có hỏi lại.
Mười tám tầng địa ngục... ngay cả cô Tứ cũng khó tránh khỏi rơi vào trong đó.
Trừ cái này ra thì tôi hoàn toàn không thể nghĩ ra lời giải thích nào khác.
Cho dù sắc mặt của cô Tứ lúc chúng tôi ở bức tường duyên Phật có kém đến mức nào thì ánh mắt của anh ấy vẫn rất bình thản không gợn sóng, nhưng vừa rồi lúc anh ấy ngẩng đầu lên, tôi rõ ràng nhìn thấy sự đau đớn ẩn giấu trong đôi mắt đó, rốt cuộc là thứ gì có thể để cho anh ấy lộ ra bộ dáng như vậy?
Lão Yên thấy chúng tôi đã nghỉ ngơi đủ rồi thì tập hợp tất cả chúng tôi lại một chỗ, sau đó nói là muốn bàn chuyện.
Cho dù Lưu Hàn Thu vẫn lộ ra vẻ không tình nguyện nhưng ông ta vẫn ngồi xuống, những người khác cũng thu lại thái độ thù địch, chỉ có Đồ Tể là có điểm cực kỳ không thích hợp.
Anh ta ngồi cạnh Dạ Tinh, mọi hành động đều như nghe theo mệnh lệnh, vẻ mặt lại nơm nớp lo sợ.
"Đồ Tể, trước đó anh đã ở đâu vậy?" Tôi nhìn về phía anh ta, đồng thời đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Nhưng không ngờ, ngay khi tôi vừa mới mở miệng nói thì Đồ Tể lập tức trở nên hoảng loạn, đồng tử co rút mạnh giống như nhìn thấy quái vật: "Tôi, tôi không đi đâu cả."
“Không có đi?”
Tôi nhíu mày định hỏi gì nữa thì Lão Yên đã đè tay của tôi lại rồi lắc đầu với tôi.
Mặc dù tôi không hiểu rõ ràng cho lắm nhưng vẫn ừ một tiếng, sau đó chỉ nghe Lão Yên thấp giọng nói: “Hình như cậu ta bị cái gì đó kích thích rồi, cho nên cậu đừng ép buộc cậu ta nữa, tôi thấy nếu lại bức thêm một chút nữa thì cậu ta sẽ không chịu nổi mất.”
"Nghiêm trọng như vậy sao?" Tôi lộ ra vẻ không thể tin được mà nhìn về phía Đồ Tể, vẻ hoảng sợ ở trong mắt của anh ta vẫn chưa rút đi, Dạ Tinh đang thấp giọng an ủi, nhưng sau khi bản thân mơ hồ nghe được thứ đó đã không còn ở đó nữa thì lông mày lập tức càng nhíu chặt hơn.
Bởi vì việc tất cả mọi người đều ngậm miệng không đề cập tới những gì đã xảy ra sau khi bị phân tán này quá mức quái dị, theo lý mà nói thì mọi người hẳn nên kể lại trải nghiệm của mình mới đúng, như vậy mới có thể giúp nhau phát hiện ra vấn đề.
Nhưng sau khi mấy lần liên tiếp đặt ra câu hỏi thì đều gặp phải trở ngại, tôi cũng tìm ra được một số manh mối nên dứt khoát ngậm miệng không nói mà chờ đợi Lão Yên lên tiếng.
“Mọi người đều nhìn thấy tình huống hiện tại rồi.”
Lão Yên thấp giọng nói: “Lối vào tầng bảy đã lâu không xuất hiện, nhưng uy hiếp mà chúng ta phải đối mặt lại rất lớn, cho nên tôi ước tính đại khái là trên thân của mấy người Anh đó có ít nhất một khẩu súng tiểu liên."
Tôi hơi mở to hai mắt - súng tiểu liên, đây không phải là đang nói giỡn đâu, vốn Lão Yên cũng trang bị cho chúng tôi, nhưng sau khi chúng tôi một đường đi tới, súng ở trên người tôi và Côn Bố đều đã biến mất, đạn ở trên thân của những người khác cũng không đầy đủ.
Nhưng mấy người Anh đó lại trông không có vẻ gì là đã từng trải qua chiến đấu, nếu gộp họ lại với nhau, chỉ riêng về hỏa lực thì chúng tôi đã phải thua bọn họ một bước rồi, chứ đừng nói đến các khía cạnh khác.
Lão Yên phân tích, nói là việc không tìm ra lối vào đã là điều rất bất lợi cho chúng tôi, mà đứng từ góc độ của Lão Hàm, ông ta nhất định là đang hy vọng người tiến vào tầng cuối cùng càng ít càng tốt, cho nên một khi cửa vào xuất hiện, rất có khả năng là ông ta sẽ giết người diệt khẩu!
Đương nhiên, nếu như cửa vào chậm chạp không xuất hiện, có lẽ Lão Hàm cũng không quan tâm đến việc giết người diệt khẩu trước.
"Bọn họ đúng là một đám đạo tặc liều mạng..."
Lão Yên thở dài: "Năm đó tôi cũng giống như ông ta, cho nên mới bị thầy dứt khoát đưa vào 701."
Nói đến đây Lão Yên lại trừng mắt nhìn về phía Lưu Hàn Thu: "Đáng tiếc là có một số đồng chí vặn vẹo thích vùi dập hại chết thầy."
Lưu Hàn Thu không có trả lời ông ấy, chỉ hỏi ông ấy phải làm sao, dù sao không gian ở chỗ này cũng không lớn, nếu thật sự dùng đến hỏa lực thì đúng là không có chỗ nào để trốn.
Lão Yên lắc đầu: “Hiện tại đã là tử cục, mà chúng ta lại không thể quay về tầng năm, cũng không thể tiến vào tầng bảy, cho nên chỉ có thể liều theo. Nhưng điểm mấu chốt là khi nào liều và liều như thế nào?”
"Ông có ý tưởng rồi sao?" Lưu Hàn Thu nhíu mày.
“Hợp tác.” Lão Yên gõ gõ đầu thuốc xuống đất.