Chương 666 Kim Thân Của Địa Tạng
Nhóc con, cậu tốt nhất phải nhớ cho kỹ, nếu quốc gia không chăm sóc tốt cho người nhà của đội tôi, cho dù tôi có biến thành quỷ thì cũng sẽ quấn lấy cậu.”
"Ông có thể tự mình giám sát." Tôi nghiêm túc nói.
Lão Hàm ồ một tiếng nhưng không nói gì thêm, thay vào đó là tiện tay ném cho tôi một chiếc nhẫn ngọc bằng sắt và một tấm bản đồ.
Trong lòng tôi khẽ giật mình, đây chính là biểu tượng cho thân phận người đứng đầu bang Thiểm Tây của ông ta!
Sau đó lại thấy ông ta liên tục huýt sáo mấy cái, mặc dù ba tên thủ hạ còn lại có vẻ sững sờ nhưng bọn họ vẫn nhanh chóng chĩa búa, súng lục và các vũ khí khác vào người của William, khiến trong lòng tôi dâng lên một dự cảm không tốt.
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến người của William không kịp phản ứng, hai người trong số họ đã bị giết ngay lập tức.
Chợt có biến cố, mặc dù lão Yên không hiểu nhưng ông ấy vẫn căn dặn mọi người nắm chặt thời gian thở dốc.
Nha Tử chạy tới đỡ tôi dậy, cô Tứ đang cõng Kim Địa Tạng ở trên lưng cũng dựa vào một bên để nghỉ ngơi, trên cánh tay của anh ấy có một vết thương do đạn bắn, sau khi vừa được nghỉ ngơi anh ấy đã nhanh chóng xử lý nó, thoạt nhìn không có ảnh hưởng gì nhiều đến anh ấy.
“Anh đây là muốn phản bội tôi?” Cây gậy của William phát ra âm thanh chói tai.
Nhưng lão Hàm không có giải thích, chỉ dẫn theo ba thủ hạ của mình đi bảo vệ chúng tôi, dùng hành động để nói đáp án cho đối phương!
William cười ha hả hai tiếng, khiến tôi nghe mà cảm thấy hoảng sợ, sau đó lại nghe ông ta nói: "Nghe nói người Trung Quốc rất coi trọng lời hứa của mình, cho nên lúc này tôi mới đến gặp anh, nhưng anh đã làm tôi thất vọng..."
Vừa nói, ông ta vừa giơ cây gậy lên rồi nặng nề đặt xuống. Cùng lúc đó, bảy tám người Anh còn lại đồng loạt cất súng và đổi thành lựu đạn.
Tuy nhiên, William cũng sợ chết nên một tên thủ hạ ở trong đó đã cõng ông ta ở trên lưng, sau đó nhân lúc chúng tôi đang giằng co với nhau mà rút đi.
Nhưng đây là đáy nước!
Đồng tử của tôi đột nhiên co rút lại, nếu quả lựu đạn này phát nổ thì sẽ không ai có thể sống sót thoát ra ngoài.
Vẻ mặt của lão Hàm cũng thay đổi, chỉ thấy ông ta vội vàng huýt một tiếng sáo bi tráng khác rồi quay đầu nhìn về phía tôi: "Nhóc con, rất hân hạnh được biết cậu! Tôi của trước đó không tin Phật, nhưng hiện tại thì có, cảm ơn Địa Tạng Vương Bồ Tát đã để tôi hiểu rõ đâu là đúng đâu là sai, cho nên chặng đường cuối cùng này cứ giao cho tôi đi!
Mặc dù cả đời này của tôi vẫn luôn đi đường vòng, nhưng ngay khi sắp đi đến cuối cùng, tôi quyết không tiếp tục cong lưng đi đường vòng nữa, cho nên cậu đừng có quên lời hứa của mình đấy."
****0:
"Nhất định!" Tôi nhấn mạnh hai chữ.
Ông ta cười ha hả một cách chân thành, sau đó hất cằm về phía lão Yên, vẻ mặt của lão Yên đột nhiên thay đổi, sau đó cũng thay đổi động tác tay kêu chúng tôi rút lui.
Nha Tử kéo tôi, Côn Bố trực tiếp cõng cô Thu trên lưng. Về phần đám người Lưu Hàn Thu, sau khi bọn họ thấy tình hình không ổn không biết từ lúc nào đã rút lui về phía lối ra.
Khoảnh khắc trước khi Nha Tử kéo tôi xoay người, tôi đã nhìn thấy lão Hàm và ba thủ hạ của ông ta dũng mãnh không sợ chết mà trực tiếp nhào tới trấn áp nhóm người Anh ở dưới thân mình!
Sau đó tôi lập tức không thấy gì nữa, nhưng ở phía lối ra, Lưu Hàn Thu lại còn bố trí chướng ngại. Sau khi lão Yên mang theo vẻ lạnh lùng mà chạy đua với thời gian để loại bỏ chướng ngại vật, tất cả chúng tôi rốt cuộc cũng nối đuôi nhau đi ra, ngay khi vừa nhảy xuống nước đã lập tức nghe thấy một vài tiếng trầm đục và đáy nước dâng lên từng gợn sóng.
Trong lúc vội vã, không ai có thời gian để lặn, nên mọi người chỉ cảm thấy áp lực của nước đè ép lên phổi đến phát đau. Tác động trùng kích của quả lựu đạn đã giúp chúng tôi rất nhiều, nó đã trực tiếp đẩy chúng tôi lên hơn chục mét rồi chạm tới mặt nước.
"Phốc!"
Vừa nhô lên khỏi mặt nước là tôi đã phun ra một ngụm nước, nhưng luồng không khí đột ngột tràn vào làm tôi bị sặc đến mức ho khan dữ dội.
Những người khác cũng không khá hơn tôi là bao, một hoặc hai người trong số họ đều lộ ra thần sắc sống sót sau tai nạn.
"Cái đám Lưu Hàn Thu bị tinh trùng lên não kia đâu?" Lão Yên vừa leo lên bờ đã đen mặt quát lớn.
Nhưng nơi nào còn bóng dáng của đám người Lưu Hàn Thu nữa, tên này chính là một con chuột khôn ngoan, luôn có cảm ứng đặc biệt đối với nguy hiểm, vừa gặp phải nguy hiểm đã lập tức bỏ trốn.
"Ha ha, mạng của mấy người cũng lớn quá đó."
Một giọng nói âm trầm truyền đến khiến trái tim tôi đột nhiên thắt lại, mặc dù số lần tôi nghe thấy giọng nói này không nhiều lắm, nhưng nó lại có ấn tượng vô cùng khắc sâu, là của Diêm La Vương!
Hiện tại tất cả chúng tôi đều đang bị thương, nếu gặp phải người có thể so sánh với cô Tứ thì e rằng chỉ có một con đường chết.
Diêm La Vương vẫn mặc bộ quần áo màu xanh, nhưng lệ khí ở trên người của gã đã nặng nề hơn.
Niềm vui sống sót sau tai nạn khiến tôi quên mất rằng vẫn còn một người như vậy tồn tại.
Không phải, là do từ tận đáy lòng của tôi vẫn luôn cảm thấy trước đó cô Tứ đã giải quyết gã rồi.