Chương 672 Kim Thân Của Địa Tạng
Tôi hỏi ông ấy cái thuyết pháp đi cùng này là như thế nào?
Dù sao hài cốt của đám người lão Hàm đã không còn…
Lão Yên đi lên lầu, sau đó nhìn xuống những người đang bận rộn ở tầng dưới rồi nói khẽ: “Dù sao núi Cửu Hoa cũng là đạo trường của Địa Tạng Vương Bồ Tát, cho nên cấp trên đã quyết định đưa Kim Địa Tạng về núi Cửu Hoa rồi cất giữ tại Nguyệt Thân bảo điện của chùa Hộ Quốc! Tôi nghĩ đến việc làm cho đám người lão Hàm mấy bức tượng nhỏ, sau đó cùng tiếp nhận sự tôn thờ từ các tín đồ.”
"Phía trên đồng ý rồi sao?” Tôi vội vàng hỏi.
Đây không phải chuyện đùa, mặc dù tôi rất bội phục lão Hàm, nhưng những việc mà ông ta đã làm trước đây quả thực đáng bị chém đầu, nên việc này có lẽ sẽ không dễ dàng.
Quả nhiên, Lão Yên thở dài: " Nào có dễ dàng như vậy, trong cuộc họp ngày hôm nay, tôi sẽ cố gắng nói chuyện với chủ trì của núi Cửu Hoa để biến điều đó thành hiện thực."
Lão Yên dẫn theo tôi một đường đi đến trung tâm thành phố, nhưng ngay khi xe vừa dừng lại ở trong đại viện kia thì tôi đã theo bản năng cau mày lại.
Lão Yên ha ha cười nói tôi không cần phải như thế, chuyện này đều do Lưu Hàn Thu giở trò quỷ, cho nên cấp trên cũng không thể làm gì được, dù sao cũng phải có có lý do mới trấn áp được Lưu Hàn Thu, nếu không có thể sẽ có rắc rối.
Tôi từ chối cho ý kiến, cũng không nói gì, chỉ một đường đi theo lão Yên vào trong.
Phòng hội nghị nằm trong căn phòng mà chúng tôi đã đợi suốt buổi chiều. Cái người có bộ râu cá trê kia vừa nhìn thấy lão Yên đến đã nở nụ cười.
"Ồ, lão Yên, cuối cùng ông cũng đến rồi, tôi đang đợi ông đấy." Một giọng nói chói tai cực kì quen thuộc truyền đến.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lưu Hàn Thu, ông ta đang ngồi ở bên phải bàn hội nghị, phía dưới là Trường Không.
Lão Yên giơ cổ tay lên rồi liếc nhìn đồng hồ, sau đó lộ ra vẻ không hiểu mà nói: "Không phải chín giờ mới họp sao? Tôi đây là đã đến muộn rồi à?"
Lưu Hàn Thu chạm vào đinh mềm, khiến cho ông ta mất đi sự bình tĩnh, nhưng theo sự ra hiệu của Trường Không thì ông ta không có nói thêm gì nữa.
Người tham dự hội nghị không nhiều cũng không ít, thêm cả tôi, lão Yên và người chủ trì của núi Cửu Hoa thì tổng cộng có tám người.
"Chờ ngày mai khi Kim Địa Tạng được trưng bày một vòng trong bảo tàng, tôi sẽ chuẩn bị hộ tống ngài ấy trở về núi Cửu Hoa, còn về việc thu xếp nhân viên hộ tống thì bên phía mấy người cảm thấy thế nào.” Người ngồi ở vị trí trung tâm chính là vị cấp trên bí ẩn kia.
Lão Yên là người lên tiếng trước: "Tôi cho rằng nên là người của 701, dù sao Kim Địa Tạng là do chúng tôi mang về, đương nhiên cũng nên để chúng tôi đưa trở về, như vậy mới có ý nghĩa."
“Sao thế, có phải không có 701 thì việc này sẽ không thể hoàn thành?” Lưu Hàn Thu nói.
Lão Yên sầm mặt lại: "Chủ nhiệm Lưu, sao thế, chẳng lẽ ông nhất định muốn tôi nói một chút về việc lúc đó ông đã vứt bỏ sứ mệnh của quốc gia, chật vật chạy trốn như thế nào sao?”
“Ông đừng có mà ngậm máu phun người!" Lưu Hàn Thu âm trầm đứng lên.
Lão Yên mắng: "Tôi ngậm máu phun người? Ai có mắt đều có thể nhìn ra, vậy tại sao còn phải ngậm máu phun người nữa?”
"Được rồi, đừng tranh cãi nữa." Cấp trên lười biếng nói.
Lão Yên và Lưu Hàn Thu lập tức ngừng nói, những người khác trong cuộc họp lại bày tỏ suy nghĩ của mình thêm vài lần nữa, cuối cùng không có gì ngạc nhiên khi quyết định 701 sẽ tiếp tục hộ tống Kim Địa Tạng trở về núi Cửu Hoa.
Nhưng tôi lại cảm thấy có hơi ngạc nhiên, nếu một việc có thể dễ dàng được quyết định như vậy thì tại sao phải mở một cuộc họp?
Chẳng lẽ?
"Bộ trưởng Hầu, tôi còn muốn nhắc lại một chút về chuyện liên quan đến đám người lão Hàm." Quả nhiên, lão Yên lại lên tiếng.
Sắc mặt của cấp trên được gọi là bộ trưởng Hầu lập tức trầm xuống: “Lần trước chúng ta hẳn đã nói rất rõ rồi.”
“Đúng vậy, lão Yên, dù sao bọn họ cũng là đám trộm mộ, ông muốn nặn tượng cho bọn họ là muốn biểu đạt cái gì?” Lưu Hàn Thu vừa dứt lời đã có mấy người lên tiếp phụ họa.
Tôi cau mày, theo ý kiến của tôi thì đám người lão Hàm đã kịp thời phá tan âm mưu của William và để chúng tôi thành công mang Kim Địa Tạng trở về. Cho nên bọn họ chính là những anh hùng của đất nước, so với Lưu Hàn Thu thì bọn họ vĩ đại hơn nhiều.
"Không có bọn họ, đừng nói Kim Địa Tạng, mà ngay cả đám người chúng tôi đều phải táng thân trong phù đồ chín tầng rồi!" Lão Yên đập bàn.
Lưu Hàn Thu nói ra một câu: “Sao thế, chỉ vì ông ta đã cứu mạng ông nên đã có tư cách nặn tượng rồi, đây là đãi ngộ rất cao đó?”
“Tên đầu trọc họ Lưu kia, ông đừng có mà thay đổi khái niệm, bộ trường Hầu, mời ngài suy tính một chút, đầu tiên lão Hàm có phải là anh hùng của nhiệm vụ lần này không? Thứ hai, nếu mọi người vẫn xử trí ông ta là một kẻ trộm mộ, vậy ngài có nghĩ rằng như vậy rất tội nghiệp cho người ta không, sau này chẳng may lại xảy ra loại tình huống này lần nữa thì còn có ai nguyện ý cải tà quy chính làm việc cho quốc gia nữa?”
Lão Yên nhanh chóng nói rõ ràng: “Bộ trưởng Hầu, ngài nhìn tôi đi, tôi chính là điển hình của việc cải tà quy chính, nếu như lúc đó thầy tôi không tin tưởng vào tôi thì có lẽ lúc này tôi đã là một hồn phách, ngài nói xem, đến cùng nên làm như thế nào?"