← Quay lại trang sách

Chương 682 Ngọc Cửu Long

Nói xong ông ta vỗ tay.

Tôi tò mò ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở một cái lều cách chỗ chúng tôi gần nhất bị lật lên, có một người từ bên trong bước ra.

Tôi bất chợt đứng lên, Nha Tử rầm một tiếng ngã sấp xuống đất, đang lầm rầm một nửa bỗng chốc im bặt......

Tất cả mọi người, ít nhất là người bên phía chúng tôi đều tỉnh táo lại, một đám trợn mắt như chuông đồng nhìn chằm chằm người trước mắt!

Cho dù là Lưu Hàn Thu triệu hồi Phật Tổ Như Lai từ trong lều ra cũng không thể khiến cho chúng tôi kinh ngạc như vậy, nhưng ai cũng thật không ngờ lại là người đó.

Tôi gắt gao nhìn chằm chằm ngài ấy, muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết mình nên nói cái gì, nhất thời sửng sốt tại chỗ.

Nhưng ngài ấy căn bản không nhìn đám người một cái, chỉ thản nhiên đi tới giữa, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng làm cho tôi rùng mình.

“Nếu là giao lưu thì tôi liền dâng lên cho các vị một điệu nhảy đi.”

Nói xong, tay áo dài vung lên, nhẹ nhàng nhảy múa dưới âm nhạc.

Vẫn là một thân đồ trắng như trước, nhưng đồ trắng này lại khác với trước đây, bởi vì bộ đồ trắng này là đồ nữ, chính xác mà nói là Hán phục của người xưa.

Cô Tứ......

Ai cũng không ngờ từ trong lều đi ra vậy mà là cô Tứ, còn là cô Tứ một thân mặc đồ nữ, thậm chí tóc ngắn cũng đổi thành một mái tóc dài mỹ lệ.

Theo động tác của ngài ấy, một điệu múa dịu dàng mà lại mang theo sắc bén hiện ra trước mặt chúng tôi.

Ngài ấy phảng phất như hóa thân thành tiên tử trong mây, giơ tay nhấc chân không có chút khói lửa nào, nhưng hết lần này tới lần khác tôi từ trong điệu múa của ngài ấy cảm nhận được một nỗi buồn.

Điệu múa này cũng không thích hợp với một người đàn ông, vô luận là ca khúc hay là biên đạo múa đều thiên về vẻ nhu hòa, đối với yêu cầu mềm dẻo của khớp xương ở eo là rất cao, cho dù một người ngoài như tôi cũng hiểu được ---- đây là một điệu múa được biên đạo cho phái nữ.

Tôi không thể dời mắt mà nhìn chằm chằm cô Tứ, sợ bỏ qua mỗi một động tác của ngài ấy, nhìn kỹ thuật nhảy của ngài ấy, trong lòng tôi bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc khác thường.

Cô Tứ là nữ chứ không phải nam!

Mặc kệ cô ấy vì cái gì mà đồng ý với yêu cầu của Lưu Hàn Thu, nhưng cũng không có khả năng nghe theo ý của Lưu Hàn Thu mà lên nhảy một điệu múa dịu dàng như vậy.

Hơn nữa khuôn mặt tinh xảo của cô ấy dưới một thân đồ nữ càng thêm phù hợp.

Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, tôi liền cảm thấy dung mạo của cô ấy là đàn ông thật sự là quá mức tinh xảo, nhưng lại bởi vì nhất cử nhất động của cô ấy mà nhận định cô ấy là một người đàn ông.

Nhưng đêm nay, không chỉ để cho tôi xác định thân phận nữ của cô ấy mà hồn phách của tôi cũng bị điệu múa của cô ấy hấp dẫn thật sâu.

Một cảm xúc chưa từng có tràn vào trong lòng, mặc dù tôi chưa từng trải qua, nhưng cũng biết điều này đại biểu cho cái gì: một điệu nhảy, khiến cho tôi rung động với cô ấy!

****0:

“Trường An, tỉnh lại đi!”

Nha Tử lay người khiến tôi giật mình tỉnh lại, trước mặt đã không còn bóng dáng của cô Tứ.

Tôi vội túm lấy tay áo Nha Tử nói: “Cô Tứ đâu?”

“Đi rồi, tôi gọi mấy tiếng cậu cũng không phản ứng, bây giờ thì lo lắng.” Nha Tử bĩu môi.

Tôi buồn bã thất thểu ngồi xuống, nâng ly rượu lên uống cạn, ly rượu vốn cay nồng bỗng mất đi hương vị.

Mọi chuyện vừa xảy ra giống như một giấc mơ.

“Nha Tử, cô Tứ, ngài ấy......” Tôi muốn hỏi, lại không biết nên hỏi cái gì?

Hỏi cô Tứ có phải là nữ không, hay là hỏi vì sao cô ấy vội vàng xuất hiện ở bữa tiệc lại vội vàng rời đi?

Câu trước thì đáy lòng tôi đã có đáp án còn về phần phía sau thì... Dù có hỏi cũng không ai có thể giải thích được.

“Thế nào, có hài lòng với tiết mục kết màn này không?” Giọng Lưu Hàn Thu truyền đến, mang theo vài phần tâm tư khó đoán.

Bên này không ai lên tiếng, sắc mặt lão Yên đã đen như đít nồi, những người khác sắc mặt cũng không tốt cho lắm.

Bỏ qua giới tính của cô Tứ không nói đi, chỉ riêng nhân viên ngoài biên chế của 701 dưới sự sắp xếp của 303 nhảy một điệu như vậy, cũng là hung hăng tát vào mặt chúng tôi.

“Thủ đoạn của chủ nhiệm Lưu cũng tốt thật.” Lão Yên rít hai hơi thuốc.

Lưu Hàn Thu cười nói: “Không thể nói như vậy được, đều là cô Tứ nể tình thôi.”

Hai người anh một câu tôi một câu, chẳng ai nói vào trọng điểm, chúng tôi ở một bên lại càng không dám chạm vào mồi lửa của lão Yên.

Sau khi dập tắt điếu thuốc, lão Yên đứng phắt dậy: “Bữa tiệc giao lưu này đến đây thôi!”

Nói xong liền gọi chúng tôi trở về, Lưu Hàn Thu giả vờ ngăn lại, rồi cũng đi theo chúng tôi.

Cả đường về là một khoảng im ắng, ngay cả Nha Tử cũng không dám nói đùa, chỉ nghiêm túc lái xe

Khi đến 701, lão Yên xuống xe trước, nổi giận đùng đùng vọt vào Cục Di Tích Văn Hóa, chúng tôi vội vàng đuổi theo, sợ ông ấy tức giận.

Ông ấy một đường vọt tới văn phòng, lại thấy bên trong sáng đèn.

“Hả?” Lão Yên cất tiếng, sau đó dùng một tay đẩy cửa phòng làm việc ra.

Cô Tứ đang ngồi ở chỗ đó, vẫn mặc Hán phục cổ, thoạt nhìn giống như tiên tử trên trời.

Cô ấy nghe thấy tiếng đẩy cửa liền ngẩng đầu nhìn qua: “Về rồi sao.”