← Quay lại trang sách

Chương 734 Ngọc Cửu Long

Nói xong, toàn thân gã bất ngờ tăng nhanh tốc độ tấn công, động tác nhanh nhẹn đến mức khiến thái dương tôi đau nhức.

Người này mẹ nó còn là một người lính, nói không chừng còn là lính tinh anh trong quân đội, nếu như tôi chỉ là một tân binh mới phục dịch được có mấy năm thì ở trên tay của gã sợ rằng không thể đánh nổi một chiêu.

Tuy nhiên, phương pháp của người này cũng có khuyết điểm, đó chính là quá chính thống!

Những ai đã từng đi lính đều biết, toàn bộ các chiêu thức của người đó đều được học trong quân đội và không có suy nghĩ của chính mình.

Vì vậy, các chiêu thức đều rất chính thống, chỉ cần gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, chỉ cần ứng phó được là có thể làm một được hai*.

(*)Làm một được hai: Kết quả công việc thu được hơn công sức bỏ ra hoặc dự định ban đầu.)

Còn giống với loại như tôi thì do bản thân đã từng cân nhắc tới điểm này trước khi nhập ngũ, cho nên chiêu thức sẽ hoang dã hơn rất nhiều và lúc đối phó sẽ khó khăn hơn một chút, chính vì vậy mà tôi và gã còn quấn lấy nhau thêm một lúc nữa.

Nhưng đây không phải là điều tôi muốn, nếu bản thân lại tiếp tục dây dưa với gã nữa, vậy mạng sống của đám người lão Yên có còn ở đó hay không thì khó mà nói được.

Tôi quét một đường chân rồi đá vào đầu gối của gã, khiến gã bị ăn đau, bàn tay đấm vào bụng tôi vừa thu lại thì cả người đã lui về phía sau.

“Có phải Lưu Hàn Thu kêu anh tới coi chừng tôi không?” Tôi cười lạnh một tiếng: “Cái tên trọc điên khùng này!”

Gã không nói gì, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó lại lao tới, dáng vẻ đó như thể muốn dây dưa với tôi đến cùng.

Tôi ngã ngửa ra sau rồi lăn mấy vòng trên mặt đất, sau đó làm ra đòn nhử. Trong khoảng khắc gã bị dọa đến rối loạn đó, tôi đã rút súng ở bên hông ra, khiến gã lập tức đứng im và nhìn chằm chằm tôi đầy cảnh giác.

“Nói, Lưu Hàn Thu kêu anh làm gì?” Tôi nghiêm mặt cho đạn lên nòng.

Lúc tôi đến thành phố Bắc Hải làm việc cho lão Yên, ông chủ tiệm đồ cổ có nói là đã nhìn thấy Lưu Hàn Thu, nhưng tôi lại không có để trong lòng, thật không ngờ lại ngã nhào một cái như thế.

Nhưng đối phương chỉ nở một nụ cười quái dị: "Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành."

Oanh!

Theo lời của gã, ở một nơi cách chỗ này khoảng trăm mét bất ngờ vang lên một tiếng nổ giống như tiếng lựu đạn nổ.

Nụ cười của người này càng thêm cổ quái, sau khi thừa dịp lúc tôi đang bị tiếng nổ mạnh thu hút thì gã đã nhanh chóng bỏ chạy về phía thôn rồi trong chớp mắt biến mất không thấy gì nữa.

Tôi cắn chặt răng nhưng không đi theo mà lại đi thẳng đến địa điểm nổ.

Nhưng vừa chạy được nửa đường thì tôi đã dừng lại, sau đó phát hiện nơi này thế mà lại có một cái ngã ba đường! Một hàng rào đá thiên nhiên bất ngờ ngăn cách hai nơi, bên trái là nơi tôi vừa đến, bên phải là thôn Phong Thu thực sự.

Bởi vì có chỗ hàng rào đá khổng lồ này, mà chúng tôi đã ở trong thôn Phong Thu nhiều ngày như vậy, nhưng cũng không phát hiện ra rằng thế mà lại có một thôn xóm giống hệt thôn Phong Thu nằm ẩn giấu cách đó không xa.

Thế mà Lưu Hàn Thu lại biết, ông ta không những biết, mà còn lợi dụng nó để tạo ra một cái mê trận, suýt chút nữa đã nhốt tôi vào trong đó.

Tôi cũng không dừng lại quá lâu liền tiếp tục chạy lên, nhưng càng chạy trong lòng lại càng sợ hãi, đây không phải là hướng của miếu Long Vương sao?

Sau khi chạy đến đó, tôi lại phát hiện càng ngày càng có nhiều ngư dân bị kinh động, trên mặt của họ đều là vẻ kinh hoảng, thậm chí có một số người còn chưa kịp mang giày liền cứ thế chạy ra ngoài.

Trước miếu Long Vương, một nhóm ngư dân đang ngây người nhìn chằm chằm vào khu vực cấm, ngay khi vừa kịp phản ứng đã lòng đầy căm phẫn bắt đầu tìm kiếm kẻ cầm đầu!

Tôi không nhìn thấy đám người lão Yên. Chỉ khi tôi bị đám ngư dân giận dữ vây quanh thì bản thân mới phản ứng được cái tên Côn Bố giả kia nói nhiệm vụ hoàn thành là có ý gì.

Gã rõ ràng là đang nhử mồi, mà quả lựu đạn này chắc chắn là do đồng bọn của gã ném, còn lý do chính là vì lúc này.

Trưởng thôn cũng theo đám đông vây quanh lấy tôi mà mắng, ngay cả ngư dân muốn đánh chết tôi cũng bước ra.

"Tối hôm qua miếu Long Vương của chúng tôi có kẻ trộm tiến vào, hôm nay thì bị đánh bom. Chàng trai trẻ, tôi cũng không muốn làm khó cậu, cho nên cậu tự nói đi, đây là ai làm?”

Ông ta nhìn chằm chằm vào tôi, thoạt nhìn như đang chủ trì công đạo, nhưng trên thực tế là đang ép hỏi.

Tôi đảo mắt một vòng, sau khi xác nhận đám người lão Yên quả thực không có ở phía sau thì tim đột nhiên bị treo lên, nhưng vẻ mặt vẫn trấn định nói: “Tôi vừa nghe tiếng nổ liền chạy tới, hơn nữa cũng có không ít người nhìn thấy, cho nên chuyện này chắc chắc không phải do tôi làm.”

“Không phải cậu thì cũng là đồng bọn của cậu!"

Không biết là ai kêu lên một câu như thế, khiến cho tất cả mọi người lập tức trở nên tức giận, sau đó tuyên bố phải tìm bằng được đám người lão Yên rồi dùng mạng sống của chúng tôi để dập tắt cơn giận của Long Vương.

Tôi vỗ nhẹ góc áo, thản nhiên nói: "Chúng tôi đến đây để thăm dò hoàn cảnh, cũng chính là thôn Phong Thu. Người đã cho nổ tung miếu Long Vương của các người không phải là chúng tôi mà là những người khác."

Nói xong, toàn thân gã bất ngờ tăng nhanh tốc độ tấn công, động tác nhanh nhẹn đến mức khiến thái dương tôi đau nhức.

Người này mẹ nó còn là một người lính, nói không chừng còn là lính tinh anh trong quân đội, nếu như tôi chỉ là một tân binh mới phục dịch được có mấy năm thì ở trên tay của gã sợ rằng không thể đánh nổi một chiêu.

Tuy nhiên, phương pháp của người này cũng có khuyết điểm, đó chính là quá chính thống!

Những ai đã từng đi lính đều biết, toàn bộ các chiêu thức của người đó đều được học trong quân đội và không có suy nghĩ của chính mình.

Vì vậy, các chiêu thức đều rất chính thống, chỉ cần gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, chỉ cần ứng phó được là có thể làm một được hai*.

(*)Làm một được hai: Kết quả công việc thu được hơn công sức bỏ ra hoặc dự định ban đầu.)

Còn giống với loại như tôi thì do bản thân đã từng cân nhắc tới điểm này trước khi nhập ngũ, cho nên chiêu thức sẽ hoang dã hơn rất nhiều và lúc đối phó sẽ khó khăn hơn một chút, chính vì vậy mà tôi và gã còn quấn lấy nhau thêm một lúc nữa.

Nhưng đây không phải là điều tôi muốn, nếu bản thân lại tiếp tục dây dưa với gã nữa, vậy mạng sống của đám người lão Yên có còn ở đó hay không thì khó mà nói được.

Tôi quét một đường chân rồi đá vào đầu gối của gã, khiến gã bị ăn đau, bàn tay đấm vào bụng tôi vừa thu lại thì cả người đã lui về phía sau.

“Có phải Lưu Hàn Thu kêu anh tới coi chừng tôi không?” Tôi cười lạnh một tiếng: “Cái tên trọc điên khùng này!”

Gã không nói gì, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó lại lao tới, dáng vẻ đó như thể muốn dây dưa với tôi đến cùng.

Tôi ngã ngửa ra sau rồi lăn mấy vòng trên mặt đất, sau đó làm ra đòn nhử. Trong khoảng khắc gã bị dọa đến rối loạn đó, tôi đã rút súng ở bên hông ra, khiến gã lập tức đứng im và nhìn chằm chằm tôi đầy cảnh giác.

“Nói, Lưu Hàn Thu kêu anh làm gì?” Tôi nghiêm mặt cho đạn lên nòng.

Lúc tôi đến thành phố Bắc Hải làm việc cho lão Yên, ông chủ tiệm đồ cổ có nói là đã nhìn thấy Lưu Hàn Thu, nhưng tôi lại không có để trong lòng, thật không ngờ lại ngã nhào một cái như thế.

Nhưng đối phương chỉ nở một nụ cười quái dị: "Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành."

Oanh!

Theo lời của gã, ở một nơi cách chỗ này khoảng trăm mét bất ngờ vang lên một tiếng nổ giống như tiếng lựu đạn nổ.

Nụ cười của người này càng thêm cổ quái, sau khi thừa dịp lúc tôi đang bị tiếng nổ mạnh thu hút thì gã đã nhanh chóng bỏ chạy về phía thôn rồi trong chớp mắt biến mất không thấy gì nữa.

Tôi cắn chặt răng nhưng không đi theo mà lại đi thẳng đến địa điểm nổ.

Nhưng vừa chạy được nửa đường thì tôi đã dừng lại, sau đó phát hiện nơi này thế mà lại có một cái ngã ba đường! Một hàng rào đá thiên nhiên bất ngờ ngăn cách hai nơi, bên trái là nơi tôi vừa đến, bên phải là thôn Phong Thu thực sự.

Bởi vì có chỗ hàng rào đá khổng lồ này, mà chúng tôi đã ở trong thôn Phong Thu nhiều ngày như vậy, nhưng cũng không phát hiện ra rằng thế mà lại có một thôn xóm giống hệt thôn Phong Thu nằm ẩn giấu cách đó không xa.

Thế mà Lưu Hàn Thu lại biết, ông ta không những biết, mà còn lợi dụng nó để tạo ra một cái mê trận, suýt chút nữa đã nhốt tôi vào trong đó.

Tôi cũng không dừng lại quá lâu liền tiếp tục chạy lên, nhưng càng chạy trong lòng lại càng sợ hãi, đây không phải là hướng của miếu Long Vương sao?

Sau khi chạy đến đó, tôi lại phát hiện càng ngày càng có nhiều ngư dân bị kinh động, trên mặt của họ đều là vẻ kinh hoảng, thậm chí có một số người còn chưa kịp mang giày liền cứ thế chạy ra ngoài.

Trước miếu Long Vương, một nhóm ngư dân đang ngây người nhìn chằm chằm vào khu vực cấm, ngay khi vừa kịp phản ứng đã lòng đầy căm phẫn bắt đầu tìm kiếm kẻ cầm đầu!

Tôi không nhìn thấy đám người lão Yên. Chỉ khi tôi bị đám ngư dân giận dữ vây quanh thì bản thân mới phản ứng được cái tên Côn Bố giả kia nói nhiệm vụ hoàn thành là có ý gì.

Gã rõ ràng là đang nhử mồi, mà quả lựu đạn này chắc chắn là do đồng bọn của gã ném, còn lý do chính là vì lúc này.

Trưởng thôn cũng theo đám đông vây quanh lấy tôi mà mắng, ngay cả ngư dân muốn đánh chết tôi cũng bước ra.

"Tối hôm qua miếu Long Vương của chúng tôi có kẻ trộm tiến vào, hôm nay thì bị đánh bom. Chàng trai trẻ, tôi cũng không muốn làm khó cậu, cho nên cậu tự nói đi, đây là ai làm?”

Ông ta nhìn chằm chằm vào tôi, thoạt nhìn như đang chủ trì công đạo, nhưng trên thực tế là đang ép hỏi.

Tôi đảo mắt một vòng, sau khi xác nhận đám người lão Yên quả thực không có ở phía sau thì tim đột nhiên bị treo lên, nhưng vẻ mặt vẫn trấn định nói: “Tôi vừa nghe tiếng nổ liền chạy tới, hơn nữa cũng có không ít người nhìn thấy, cho nên chuyện này chắc chắc không phải do tôi làm.”

“Không phải cậu thì cũng là đồng bọn của cậu!"

Không biết là ai kêu lên một câu như thế, khiến cho tất cả mọi người lập tức trở nên tức giận, sau đó tuyên bố phải tìm bằng được đám người lão Yên rồi dùng mạng sống của chúng tôi để dập tắt cơn giận của Long Vương.

Tôi vỗ nhẹ góc áo, thản nhiên nói: "Chúng tôi đến đây để thăm dò hoàn cảnh, cũng chính là thôn Phong Thu. Người đã cho nổ tung miếu Long Vương của các người không phải là chúng tôi mà là những người khác."