Chương 828 Ngọc Cửu Long
Hiện tại tôi còn chưa đáp ứng gã mà gã còn đi theo làm gì?
Quả nhiên, sau khi nữ thi kia vừa lên được một phút, khuôn mặt muốn ăn đòn của Cầm Kiếm lại xuất hiện ở trước mắt.
“Sao anh cứ như âm hồn không tan thế?” Tôi bất lực che trán.
Nhưng gã lại khoa trương nói rằng không phải là gã đang lo lắng cho tôi sao? Gã còn tưởng là tôi sẽ bị những thi thể ở phía dưới này hù cho khóc lớn cơ.
Tôi hỏi gã có từng thấy học trò nào của phái Mô Kim sợ thi thể không? Nhưng gã lại muộn màng ồ một tiếng, nói là nhóc con tôi đúng là người của phái Mô Kim.
Càng nói càng sai, cho nên tôi dứt khoát ngậm miệng rồi quan sát trăm cỗ thi thể này.
Không có sự khác biệt rõ ràng về trang phục giữa các thi thể với nhau, nam thi mặc quan phục màu đỏ thẫm và đội mũ lông công Khổng Tước, trong khi nữ thi chỉ mặc bô trang phục cung đình thuần một màu.
Trịnh Nhất Tẩu vốn là một tên cướp biển, cho dù sau này bà ấy có quy thuận triều đình đi nữa thì cũng chỉ dẫn dắt mấy người anh em dưới tay của mình sống qua ngày, cho nên trong cái mộ này sao có thể có nhiều thi thể mặc trang phục cung đình như vậy được?
Hơn nữa, những bộ quần áo của vương công quý tộc nay cũng không phải là thứ mà ai cũng có thể mặc được.
"Nhóc con, bần đạo hỏi cậu một câu, cậu thấy thế nào?" Cầm Kiếm đột nhiên mở miệng hỏi.
Tôi lườm gã một cái, ý bảo gã đừng nói chuyện, bởi vì vừa rồi tôi đang nghĩ đến một điểm quan trọng thì bị gã đánh gãy.
Cầm Kiếm làm như xem không hiểu ánh mắt của tôi, chỉ thấy gã cười ha hả rồi chỉ tay vào những thi thể này: “Cậu nói xem, những thi thể này đã chết như thế nào?"
Có ý gì?
Lông mày của tôi càng nhíu chặt hơn, Cầm Kiếm giơ một ngón tay lên, khiến tôi chợt hiểu ra, nhưng tim cũng theo đó mà đột nhiên chùng xuống.
Hàng trăm người tử vong cùng một lúc nhưng trên cơ thể lại không có dấu vết đánh nhau, điều đó đã nói rõ đây không phải là do chiến tranh, như vậy chỉ có một khả năng – Chôn cùng.
Thông qua những thông tin có được, Trịnh Nhất Tẩu rất giỏi trong việc tiếp thu những điều mới mẻ, cho nên việc chôn cùng bà ấy thuộc về phong tục cổ xưa và rất có thể sẽ không được áp dụng, hơn nữa những người anh em đó cũng giống như gia đình của bà ấy, như vậy làm sao bà ấy có thể bằng lòng để các anh em của mình chôn cùng mình được?
Sau khi suy đi tính lại tôi lập tức dừng suy nghĩ này lại - người nhà không thể chôn cùng, nhưng những người khác thì sao?
Trịnh Nhất Tẩu quy thuận triều đình, những người dưới tay bà ấy cũng không phải cam tâm tình nguyện quy thuận mà?
Còn có một điều rất quan trọng nữa chính là nguyên nhân Trịnh Nhất Tẩu qua đời là do sự mục nát vô năng của triều đình nhà Thanh…
"Những người này... Thực sự là người của triều đình nhà Thanh sao?" Tôi lẩm bẩm.
Cầm Kiếm nghiêng mắt liếc nhìn tôi rồi cười hì hì, nói là trong triều đình nhà Thanh sao có thể có nhiều người đều là vương công quý tộc như vậy?
Tôi đương nhiên cũng biết điều đó là không có khả năng, nếu người của Trịnh Nhất Tẩu bắt cóc các vương công quý tộc đến để chôn cùng với bà ấy, có đến 80% lúc trước sẽ không quy thuận triều đình.
Chỉ là tôi không dám tin vào khả năng còn lại mà thôi, Trịnh Nhất Tẩu là nữ thần chính nghĩa, còn bang Hồng Kỳ do bà ấy lãnh đạo cũng rất ghét cái ác và rất được người dân yêu mến, nếu đúng như tôi nghĩ thì dù bà ấy có chết cũng sẽ không nhắm mắt.
“Buồn cười đúng không?” Cầm Kiếm hiếm khi lộ ra vẻ đứng đắn, sau đó nở nụ cười châm chọc.
Tôi nắm chặt tay nhưng không trả lời câu hỏi của gã, mặc dù tôi biết nếu quả thực đúng như những gì tôi nghĩ thì những người của bang Hồng Kỳ này quả thực là rất nực cười.
Bọn họ không hề cố kỵ về ý định ban đầu của Trịnh Nhất Tẩu và tự cho mình là đúng khi hậu táng cho Trịnh Nhất Tẩu, mà đây cũng không biết là thật sự vì Trịnh Nhất Tẩu hay là để xoa dịu lương tâm của chính họ nữa?
Cầm Kiếm đưa tay sờ lên thi thể gần nhất rồi lộ ra chút ít cảm khái nói: “Hàng ngàn năm qua, người ta đã cố gắng hết sức để tổ chức lễ tang cho người đã khuất một cách hoành tráng, nhưng người cũng đã chết rồi thì việc chôn cất hoành tráng có ích lợi gì nữa? Vì sao thì chẳng qua là vì mặt mũi với thiên hạ, hoặc là vì một chút áy náy ở trong lòng mà thôi.”
Tôi đang định đồng ý với lời gã nói thì thấy gã lại nhìn về phía tôi với vẻ mặt khinh thường: “Nhóc con, cậu có cảm thấy những gì tôi nói rất có lý không?”
****3:
“Vẫn được.” Tôi thầm thốt ra hai chữ, nhưng trong lòng lại nghĩ đến việc có đôi khi cũng không trách được con cháu, có một số người mong muốn trước khi chết là được chôn cất hoành tráng, nếu không thì tại sao lại có nhiều Hoàng đế đã bắt đầu xây dựng Hoàng Lăng ngay khi vừa ngồi lên đế vị?
Cầm Kiếm không nói thêm gì nữa, chỉ nhướng mày nhìn đống thi thể kia với vẻ giễu cợt, rõ ràng là muốn để tôi tự mình đi xem danh tính của những người này.
Lòng bàn tay tôi đã ướt đẫm mồ hôi, mà phương hướng Cầm Kiếm nhíu mày là của một bộ nam thi, da thịt trên mặt đã xẹp xuống đến mức nhìn không ra tướng mạo khi còn sống, nhưng thân hình của người đó lại thấp hơn bả vai của tôi, e rằng người trước mặt này chỉ là một thiếu niên mới hơn mười tuổi.