← Quay lại trang sách

Chương 875 Lan Đình Tập Tự

Chỉ nghe bên trong truyền đến một trận âm thanh két két chuyển động, tường đá trước mặt bỗng nhiên phát ra tiếng động cơ ong ong, tiếp theo tường từ chính giữa tách ra hướng hai bên co rút lại, lộ ra một cánh cửa rộng hai mét.

Phía sau cửa đối diện với chúng tôi là ba vị quân nhân mặc đồng phục màu xanh, người cầm đầu có khuôn mặt chữ điền, lông mày rất thô, ánh mắt lộ ra tinh quang, khuôn mặt kiên nghị nhưng lại có hơi thở hung ác.

Chỉ liếc mắt một cái tôi đã cảm giác được trên tay người này có mạng người, khẳng định là đã từng ra chiến trường.

“Lão Yên, chúng ta rốt cuộc lại gặp mặt.” Trên khuôn mặt kiên nghị của quân nhân mặt chữ điền hiện lên nụ cười.

"Đoàn trưởng Lâm, đã lâu không gặp.” Lão Yên cũng cười ha hả nói.

Nhìn mức độ quen thuộc của hai người này, rõ ràng trước kia hợp tác không chỉ một lần.

Lão Yên giới thiệu đơn giản cho chúng tôi một chút, đoàn trưởng Lâm gật gật đầu với chúng tôi coi như chào hỏi làm quen, sau đó tỏ vẻ nơi này không phải chỗ nói chuyện, liền đón chúng tôi đi vào.

Chúng tôi mới vừa đi vào, không biết đoàn trưởng Lâm đã ấn vào chỗ nào, tường đá nứt ra lần nữa gắn chặt vào nhau, nhìn không ra khe hở nào. Tôi không khỏi kinh ngạc cảm thán, nếu tôi không tận mắt nhìn thấy tường tách ra lại khép lại, đánh chết tôi cũng không tin nơi này vậy mà sẽ có một cánh cửa!

****

Tôi đánh giá thế giới bên trong tường đá, phát hiện ngoại trừ tháp canh trên cao, nơi này không có bất kỳ căn nhà nào có thể cho binh lính nghỉ ngơi, phóng tầm mắt nhìn ra xa chỉ có mấy chiếc xe tải giải phóng cũ nát, các chiến sĩ không cần canh gác đang ngồi trong xe tải.

Nơi đoàn trưởng Lâm nghỉ ngơi được xem như là nơi tốt nhất, cũng chỉ là một cái lều trại màu xanh, phỏng chừng chính là vì tiếp đãi chúng tôi mới tạm thời dựng lên.

“Lão Yên, mọi người trước tiên ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, tôi để cho các anh em pha ấm trà ngon.” Đoàn trưởng Lâm kêu chúng tôi ngồi xuống, xoay người muốn đi ra ngoài, lại bị lão Yên ngăn lại, ý bảo muốn nắm chặt thời gian.

Nhiệm vụ lần này của chúng tôi có thành công hay không mấu chốt chính là xem thời gian, chỉ cần chúng tôi tiến vào lăng mộ chính của Chiêu Lăng trước người của William, hành động lần này cơ bản đã thành công một nửa, cho nên lão Yên không nỡ lãng phí một chút thời gian nào.

“Sau khi cấp trên truyền đến mệnh lệnh, tôi liền tự mình mang theo một tiểu đoàn chạy tới, ngay cả xe tải cùng trang bị xây dựng tháp canh cần thiết đều được vận chuyển bằng đường hàng không đến, người nước ngoài khẳng định còn chưa tới.”

Đoàn trưởng Lâm đầu tiên là cho chúng tôi uống một viên thuốc an thần, trên mặt lại hiện lên một tia bất đắc dĩ, xoa xoa tay, trầm giọng nói: “Nhưng Chiêu Lăng so với trong tưởng tượng của chúng tôi thì phức tạp hơn nhiều, nhiệm vụ lần này của mọi người chỉ sợ có chút khó giải quyết…”

“Ý anh là sao?” Nha Tử theo thói quen hỏi.

Đoàn trưởng Lâm nhìn anh ta một cái không nói gì, lúc này Nha Tử mới ý thức được mình lắm miệng, ngượng ngùng đẩy kính râm.

“Đang ngồi đều là người một nhà, cậu nói điểm chính đi.” Lão Yên nhìn đoàn trưởng Lâm phất phất tay, ý bảo anh ta nói tiếp.

“Chúng tôi đóng quân ở chỗ này đã hơn một tuần, trong khoảng thời gian này ngoại trừ mấy anh em trực ban, phần lớn các anh em còn lại đều không có việc gì làm, tôi liền muốn dẫn bọn họ vào núi để giúp mọi người dò đường, thuận tiện làm quen địa hình, để ứng phó trạng thái đột phát tiếp theo! Không nghĩ tới lại phát hiện một chuyện cổ quái…” Đoàn trưởng Lâm nói đến đây, thanh âm không khỏi thấp xuống, sâu trong ánh mắt lộ ra một tia sợ hãi.

Tôi và lão Yên liếc nhau, lần lượt vểnh tai chăm chú lắng nghe, bởi vì thứ có thể làm cho đoàn trưởng Lâm sợ hãi, chỉ sợ không đơn giản như vậy.

Một tuần trước, sau khi đoàn trưởng Lâm mang theo một tiểu đoàn đến nơi này, nhanh chóng dựng tháp canh cùng tường cảnh giới ở bên ngoài, sau khi làm xong công tác chuẩn bị giai đoạn đầu đã là chạng vạng tối, kiếp sống trường kỳ ở quân đội làm cho anh ta ở bất cứ thời điểm nào cũng không quên quan sát hoàn cảnh bên cạnh mình, vì thế sau khi ăn cơm tối xong anh ta liền dẫn theo một tiểu đội đi dọc theo mộ bồi táng đi vào sâu trong núi lớn.

Đoàn này của bọn họ tuy rằng kém 701, nhưng cũng không tính là bộ đội cảnh sát vũ trang thông thường, mà là loại bộ đội đặc thù chuyên môn phối hợp 701, 303, năm đó thí nghiệm ở La Bố Bạc, cánh cửa tử vong ở núi Côn Luân, thậm chí sự kiện Trường Giang khô hạn chấn động khắp nơi, đều có bóng dáng của chi bộ đội này.

Bọn họ không có bản lĩnh đặc thù như chúng tôi, nhưng lại có ánh mắt mà bộ đội tác chiến bình thường không có, bởi vậy, quần thể mộ táng Chiêu Lăng nổi tiếng khắp thiên hạ cũng không làm cho bọn họ chấn động bao nhiêu, chỉ là cảm thấy có chút mới mẻ mà thôi.

Từ nơi đóng quân đi về phía trước đại khái bốn năm trăm mét, trời liền hoàn toàn tối đen, hơn nữa địa thế mộ táng xung quanh Chiêu Lăng, con đường phía trước càng ngày càng chật hẹp.

Các chiến sĩ cầm đèn pin tiếp tục đi tới, lại lục tục đi qua mấy lăng mộ hình nón, con đường trước mắt hoàn toàn bị dãy núi cắn nuốt, chỉ để lại một khe hở chừng ba mươi cm, các chiến sĩ chỉ có thể xếp hàng nghiêng người từng chút từng chút di chuyển về phía trước.