Chương 931 Lan Đình Tập Tự
Nhưng tôi không có thời gian vì điều này mà vui mừng, Đan Hùng Tín đã gần ngay trước mắt, tốc độ của ông ấy nhanh đến mức làm cho tôi bất ngờ.
Tôi cũng không có quá nhiều thời gian, lão Yên ở ngay phía sau, tôi không thể rút lui, tuy rằng dựa vào Định Hải Thất Bộ tôi có thể tránh thoát công kích của Đan Hùng Tín, nhưng lão Yên không thể!
Tôi hít sâu một hơi, bước chân càng ngày càng ổn định, móng lừa đen trong tay cũng vận sức chờ phát động, gần rồi, chỉ cần lại gần một chút nữa là tôi có thể nhét móng lừa đen vào trong miệng ông ấy.
Bùm!
Ngay khi tôi bước tới bên cạnh Đan Hùng Tín, tay chuẩn bị vươn ra, phía trước đã truyền tới một tiếng rầm, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, theo đó là âm thanh lớn vang dội.
“Lão Yên, nhóc Trường An, các người…” Âm thanh của đoàn trưởng Lâm đột nhiên im bặt, bởi vì Đan Hùng Tín đã xoay người, thẳng tắp bổ nhào tới chỗ anh ta.
Tôi bị đánh đến trở tay không kịp, nên không ổn định được Định Hải Thất Bộ, căn bản không dám nghĩ nhiều trực tiếp từ phía sau nổ một phát súng.
“Pằng” một tiếng, viên đạn bắn vào gáy Đan Hùng Tín, đầu ông ấy nghiêng lệch, thân hình dừng lại, sau đó xoay người, ánh mắt như máu nhìn chằm chằm tôi. Sau đó ông ấy chậm rãi giơ tay lên, tay trực tiếp dùng sức phóng thanh Mã Sóc về phía tôi.
Đầu của tôi nghiêng qua một bên, thanh Mã Sóc xẹt qua mặt của tôi, Đan Hùng Tín dẫm chân lên mặt đất, trực tiếp cầm lấy thanh Mã Sóc vọt lên, tôi hoảng hốt lại lần nữa thi triển Định Hải Thất Bộ, đồng thời phát hiện ông ấy đã mất đi mục tiêu.
Đoàn trưởng Lâm hiển nhiên đã bị dọa cho choáng váng, bị lão Yên rống to một tiếng mới phản ứng lại muốn đóng cửa bỏ chạy, nhưng Đan Hùng Tín đã vọt tới, Mã Sóc thẳng tắp hướng về phía ngực của anh ta cắm vào.
Phốc xuy......
Thanh âm máu thịt bị đâm thủng hết sức chói tai, tôi trừng to hai mắt nhìn lại, chỉ thấy một người quân nhân còn chưa nói với tôi mấy câu đang chắn ở phía trước đoàn trưởng Lâm, cả người trực tiếp bị đâm xuyên.
Đan Hùng Tín nắm Mã Sóc trực tiếp nhấc bay anh ta, thẳng tắp nện ở một bên, anh ta ngay cả một câu cũng không có lưu lại liền cứ như vậy mà tắt thở.
“A Thành!” Đoàn trưởng Lâm hét lớn một câu, muốn xông lên.
Lão Yên dùng thanh âm còn lớn hơn cả anh ta rống trở về: “Con mẹ nó, cậu còn không mau cút đi!”
Nói xong ông ấy trực tiếp vọt lên, mạo hiểm tính mạng đóng lại cửa thiên điện ở trước mặt Đan Hùng Tín.
“Lão Yên!” Tôi rống to một tiếng, bước chân vận dụng đến cực hạn, trực tiếp lôi kéo ông ấy lui về phía sau, trong bất tri bất giác đã vận dụng Định Hải Thất Bộ.
Đan Hùng Tín chuyển động đầu, thoạt nhìn cũng có chút không xác định được mục tiêu, trong lòng tôi vui vẻ, trực tiếp cõng lão Yên lên, để cho ông ấy cầm móng lừa đen, tôi thì cất bước chân lảo đảo như một con chim cánh cụt hướng về phía Đan Hùng Tín mà đi.
Một mét, nửa mét......
Càng đến gần ông ấy thì tim tôi đập càng nhanh, tôi liều mạng ổn định chính mình, thỉnh thoảng điều chỉnh bước chân, chỉ hi vọng cách ông ấy càng gần, góc độ cũng càng thích hợp hơn…
Đã gần đến cực hạn, ở khoảng cách này nếu như bị phát hiện, chúng tôi căn bản tránh không khỏi Mã Sóc của ông ấy. Tôi liều mạng ngừng thở, ở trong phạm vi nhỏ chậm rãi điều chỉnh bước chân, để lão Yên nhét móng lừa đen.
Nhưng Đan Hùng Tín lại một mực đi lại, tôi chỉ có thể không ngừng điều chỉnh đi theo bước chân của ông ấy, nhiều lần suýt chút nữa không nín thở được mà bị bắt được.
Đột nhiên, lão Yên vỗ vỗ trên lưng tôi, bước chân tôi dừng lại. Mà trong nháy mắt này, lão Yên đột nhiên vọt ra ngoài, móng lừa đen hung hăng nhét vào trong miệng Đan Hùng Tín, một phát ăn ngay.
Đan Hùng Tín không nhúc nhích, đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm vào chúng tôi, tôi căn bản không dám có bất kỳ động tác nào.
“Rốt cuộc có tác dụng không?” Tôi nghiêng đầu nhìn về phía lão Yên.
Lão Yên lắc đầu, nói mặc kệ Đan Hùng Tín, trước tiên lui về sau lại nói.
Tôi gật gật đầu, lôi kéo lão Yên chậm rãi lui về phía cửa thiên điện, đoàn trưởng Lâm nếu đã tới, chứng tỏ mười mấy người phía sau anh ta cũng đều tới, bởi vậy chỉ cần đi ra ngoài, chúng tôi sẽ không còn chiến đấu một mình nữa.
Chúng tôi không dám lùi quá nhanh, nhưng cũng không dám lùi quá chậm, bởi vậy bước đi rất không được tự nhiên, cả người căng thẳng lui về phía sau như gặp đại địch, cũng không dám phát ra một chút tiếng vang, chỉ cảm thấy bản thân giống như đi trên dây thép.
Đại khái qua nửa phút, chúng tôi rốt cuộc cũng di chuyển tới cửa, đang muốn đẩy cửa, Đan Hùng Tín chợt phát ra tiếng cười ha ha, tựa hồ gặp phải chuyện gì rất kỳ lạ.
Tôi và lão Yên lập tức dừng lại mọi động tác, ngay cả hô hấp cũng đè xuống thấp nhất, tay đặt trên khung cửa, chỉ sợ xảy ra sai lầm.
Két két......
Ông ấy chậm rãi chuyển động thân thể, cái đầu cứng đờ phát ra âm thanh kẽo kẹt, nghe vô cùng cổ quái, làm cho lòng của tôi toàn bộ đều nhấc lên – móng lừa đen kia cũng không có một chút tác dụng nào với ông ta.
Chỉ thấy ông ta “phì” một tiếng, móng lừa đen trực tiếp văng ra một bên, căn bản cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
“Lão, lão Yên, đây là tình huống gì?” Tôi lắp bắp nói, không phải phái Mô Kim có thủ đoạn dùng móng lừa đen đối phó cương thi có hiệu quả nhất sao?