Chương 994 Lan Đình Tập Tự
“Trường An, tôi hi vọng cậu có thể khiến 701 trở nên đơn thuần.” Giọng nói của Nha Tử rầu rĩ.
Tôi buồn cười nhìn về phía anh ta: “Anh cảm thấy có khả năng sao?”
Anh ta không nói lời nào, anh ta chỉ đơn thuần chứ không ngốc, tự nhiên biết khả năng thực hiện được điều này thấp bao nhiêu. Cho dù không có Lưu Hàn Thu, cũng sẽ có Trương Hàn Thu, Lý Hàn Thu, vân vân, tóm lại sẽ có không ít tiểu nhân.
Nha Tử thở dài, nói anh ta không thích bộ dáng hiện tại, mỗi lần đều khiến cho tâm thần và thể xác đều mệt mỏi.
Tôi không an ủi anh ta vì tôi biết anh ta không cần an ủi.
Quả nhiên, anh ta chỉ thương cảm trong chốc lát liền khôi phục nguyên dạng, một bộ dáng cà lơ phất phơ vỗ vỗ bả vai tôi: “Yên tâm đi, còn có anh đây, giống như thầy tôi phụ tá lão Yên, tôi cũng sẽ phụ tá cậu.”
“Vậy tôi phải cám ơn anh rồi!” Tôi trêu ghẹo nói.
Anh ta cười ha hả, không biết xấu hổ hỏi tôi sau khi trở về Yến Kinh tôi sẽ cảm ơn anh ta như thế nào, tôi cũng lười phản ứng anh ta, từng cái đều đáp ứng.
Nhưng đến lúc đó có thể làm được không cũng phải xem hoàn cảnh có cho phép không, ít nhất anh ta kêu tôi dẫn anh ta đi ăn thì sẽ không thành vấn đề, nhưng để cho tôi đi phá phách cùng anh ta, tôi cũng không có hứng thú này.
Trong lúc mọi người đã nghỉ ngơi đủ, tay của Côn Bố lần nữa đặt trên mặt đất, con cổ trùng kia chậm rãi bò lên tay anh ấy.
Côn Bố nghiêng tai nghe, ước chừng nửa phút sau, thần sắc của anh ấy đột nhiên có chút thương xót, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng tôi vẫn nhìn thấy được.
Cùng lúc đó, thân thể của con cổ trùng kia nghiêng một cái, cứ như vậy chết ở trong lòng bàn tay của anh ấy.
Tôi khiếp sợ nhìn cổ trùng, tuy rằng đi theo bên người Côn Bố, tôi đã gặp qua rất nhiều cổ trùng lớn nhỏ chết đi, nhưng cách chết như vậy tôi vẫn là lần đầu tiên thấy, giống như là lính trinh sát trên người có vết thương chồng chất nhưng vẫn mang tin tức về, sau khi nói xong tin tức liền mỉm cười chết đi.
Khó trách Côn Bố sẽ khổ sở......
“Côn Bố......”
“Có đi không có về.”
Tôi đang muốn an ủi anh ấy, anh ấy đột nhiên mở miệng, giọng nói có chút bi thương. Sau đó anh ấy nhìn về phía tôi, nói lúc trước không phải không có cơ quan, chỉ là đều bị đám người William phá hủy, nhưng cơ quan trên con đường chúng tôi đang đi này hiện vẫn còn, hơn nữa... còn hoàn hảo không hao tổn gì.
****
“Ý của anh là đám người William chưa từng tiến vào?” Tôi kinh ngạc nhíu mày, không thể nào, sao lại chưa tiến vào chứ?
Chẳng lẽ William vội vàng muốn giết lão Yên hơn cả việc lấy được “Lan Đình Tập Tự”?
Côn Bố lắc đầu: “Bọn họ từng tiến vào, nhưng tổn thất nặng nề, đã chạy trốn khi đối mặt với cơ quan.”
Con mẹ nó!
Tôi không khỏi mắng một câu, Bạch gia căn bản không phải muốn mạng của lão Yên, ông ta cố ý dùng mạng của lão Yên để uy hiếp chúng tôi, không đúng, phải nói là để cho chúng tôi hóa bi thương thành sức mạnh, đẩy chúng tôi tiếp tục đi tới, sau đó hóa giải cơ quan cho bọn họ. Nếu tôi đoán không sai, người của bọn họ nhất định đang đi theo ở phía sau.
Dù sao bọn họ biết đường, cũng không vội.
Tôi siết chặt nắm đấm, một lúc lâu sau mới không nói ra suy nghĩ trong lòng: Có lẽ lão Yên vẫn chưa chết!
Bởi vì đây chỉ là phỏng đoán không có căn cứ của tôi, bởi vậy tôi cũng không dám nói ra, sợ cho bọn họ hy vọng, cuối cùng vẫn là tuyệt vọng.
Tôi đặt hết tâm tư vào thứ được gọi là cơ quan - rốt cuộc là loại cơ quan nào mới có thể khiến đám người William được trang bị hoàn mỹ không chiến mà lui?
“Tiếp tục đi tới.” Tôi cắn răng đưa ra quyết định.
Côn Bố ngẩng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt mang theo nghi vấn, tôi trịnh trọng gật đầu, anh ấy cũng không nói nhảm nữa, sau khi đào hố chôn cổ trùng tại chỗ, liền đứng dậy hỏi tôi khi nào thì xuất phát?
Tôi quét mắt nhìn mọi người một lượt, bọn họ đều đã thu dọn xong đồ đạc, mặc dù có mấy người trên mặt lộ ra sợ hãi, nhưng cũng không có ai lùi bước, từ trên mặt bọn họ tôi có thể nhìn ra, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cái chết bất cứ lúc nào.
“Đi thôi.” Tôi đeo ba lô lên người, sau đó nhìn thoáng qua tay phải, tâm tình càng thêm nặng nề.
Ước chừng đi được hai ba phút, Côn Bố ngăn tôi lại nói: “Cổ trùng cũng không chạy xa hẳn là ở phía trước nơi này, cẩn thận chú ý!”
Tôi gật gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó hiểu, lối đi này trừ hơi rộng một chút, thì nơi này cũng không có chỗ nào đặc biệt cả.
“Không có hình vẽ.”
Nha Tử giống như con giun trong bụng tôi, tôi vừa mới phát hiện, anh ta đã nói ra miệng.
Tôi cẩn thận nhìn một vòng, vốn hình vẽ cách một mét sẽ có một cái, nhưng nơi này đã vượt qua khoảng cách hai mét lại không có hình vẽ nào.
“Cẩn thận một chút, không được lơ là!” Tôi dặn dò.
Nơi này rốt cuộc có thứ gì chúng tôi không ai có thể nói rõ được, nhưng có thể dọa lui đám người William, thì sẽ không đơn giản, cho nên nhất định phải hết sức cẩn thận và thật cẩn thận.
“Nha Tử, anh có nhìn ra manh mối nào không?” Tôi quay đầu nhìn về phía Nha Tử.
Anh ta đeo kính râm, giơ đèn pin chiếu ra bên ngoài, sau một lúc lâu thì lắc đầu nói không nhìn ra chỗ nào kỳ lạ.