← Quay lại trang sách

Chương 1005 Lan Đình Tập Tự

Đi xuống dưới!" Toản Địa Thử nhìn chăm chú vào quan tài.

****

Tôi cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng vẻ mặt của ông ấy không giống như nói giỡn.

Khi tôi nhìn về phía ông ấy, ông ấy liền nhấc thi thể ra khỏi quan tài, tay vẫn còn đặt trên một ký hiệu hình tròn kỳ bí, xoay xoắn, đột nhiên một tiếng “rắc” vang lên, dưới quan tài hiện ra một cánh cửa hình vuông rộng chừng một mét vuông.

Sau đó ông ấy bỏ lại một câu đi dò đường trước, liền bò vào quan tài, bóng dáng mờ nhạt trượt dài, ông ấy đã biến mất không thấy đâu.

Mọi người đều tụ tập lại đây, đôi mắt dõi theo cánh cửa mở ra, một vài người không thể tin vào điều vừa thấy, có người sợ hãi, và cũng có người cảm thấy hết sức kỳ lạ.

“Rốt cuộc là ai đã nghĩ ra thủ đoạn hại não này. Con mẹ nó, ai có thể nghĩ đến lối ra sẽ ở bên dưới này?” Đoàn trưởng Lâm kêu lên.

Tôi nhìn anh ta một cái, thản nhiên nói nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, người nghĩ ra thủ đoạn này chính là tổ tiên của nhà họ Lưu tôi.

“Hả?” Anh ta có chút xấu hổ, sau đó nói: “Ờ thì, tuy rằng không phải rất tôn trọng người khác, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất hại não.”

“Ừ, tôi cũng cảm thấy hại não!” Tôi nhàn nhạt gật đầu, trong lòng oán thầm, vị tổ tiên của nhà họ Lưu này quả thật hại não người ta mà, ngọc Huyền Thiên vô cùng quan trọng lại tiện tay đặt ở trên kệ sách, tuy rằng không dễ cầm, nhưng không thể loại trừ có người sẽ trực tiếp lấy đi cả kệ sách.

Ảnh Cung nhìn như bình thường này lại cất giấu thứ như Tần Vương Phá Trận Nhạc, lối ra cũng ngoài dự đoán của mọi người......

Sợ là tư duy của người này không giống với người bình thường.

Không biết vì sao, sau khi lấy được ngọc Huyền Thiên, sự kính sợ của tôi đối với vị tổ tiên này đã ít đi một chút, thậm chí còn có tâm tư tìm tòi nghiên cứu về vị tổ tiên này, chỉ là lý trí nói cho tôi biết không nên tìm tòi nghiên cứu lung tung, bởi vậy tôi cũng đè nén lòng hiếu kỳ xuống.

Chúng tôi thảo luận mỗi người nói một câu, thỉnh thoảng tôi nhìn đồng hồ, tay vỗ vào mép quan tài, có dự định nếu mười phút sau Toản Địa Thử vẫn chưa trở về, tôi sẽ xuống đó tìm ông ấy.

Chỉ là Toản Địa Thử hiển nhiên không cho tôi có cơ hội làm điều này, không đến năm phút ông ấy liền chui trở về, đầu đầy bùn đất, nhưng vẻ mặt lại vô cùng hưng phấn.

“Là phòng chủ mộ, là phòng chủ mộ!” Toản Địa Thử khó kìm được kích động, giơ tay phải ra miêu tả lại: "Rộng rãi và lộng lẫy, Trường An, đây là phát hiện vô cùng quan trọng!"

Tôi vội vàng kéo ông ấy ra, để cho ông ấy nghỉ ngơi một lát, thuận tiện nói với chúng tôi một chút về tình huống phía dưới.

Toản Địa Thử uống vài ngụm nước, lúc này mới hồi phục sức lực: “Tôi cũng không nhìn kỹ, đường ở phía dưới kỳ thật cũng không khó đi, vừa đi xuống đã thuận lợi đi tới.”

Đơn giản vậy sao?

Tôi cảm thấy khó tin, dù ngày hôm nay có nguy hiểm hơn nữa, cũng không có vị vua nào lại để mộ thất nơi an nghỉ của mình không có chút đề phòng nào.

Quả nhiên,Toản Địa Thử lắc đầu: “Đương nhiên không đơn giản như vậy, phía trước cung điện này là một quảng trường rộng lớn, tôi nhìn giống như là bày trận pháp gì đó, phía sau trận pháp còn có một cánh cửa, tôi cảm thấy cũng có vấn đề.”

Ông ấy một hơi nói xong, sau đó liền nói: “Đi xuống đi!”

Tôi suy nghĩ một chút, rồi chỉ nói một câu: “Được.”

Tôi nhìn đoàn người, nếu Toản Địa Thử không gặp nguy hiểm, ông ấy cùng đoàn trưởng Lâm sẽ đi trước. Phía sau là giáo sư Hứa, tôi cùng mấy người lão Miêu và Đại Đầu sẽ đi ở giữa, Nha Tử và Côn Bố sẽ đi cuối để áp trận, đoàn người chậm rãi bò vào trong quan tài.

Phía dưới quả nhiên giống như Toản Địa Thử nói, đường vô cùng dễ đi, bất quá hai ba phút, chúng tôi liền đến trước quảng trường theo như lời ông ấy nói, quảng trường có quy mô rất lớn, vị trí ở giữa bày một quân trận.

Tôi không biết nhiều về quân trận, liền hỏi đoàn trưởng Lâm có biết hay không?

“Biết một ít, nhưng nếu so với Lý Thế Dân, sợ là không bằng.” Anh ta đúng là ăn ngay nói thật, nhưng tôi lại có chút sầu não......

Lý Thế Dân dũng mãnh thiện chiến, am hiểu nhất chính là dẫn binh, bố trí quân trận, đã nhiều lần dựa vào quân trận mới có thể phá địch, giống như Tần Vương Phá Trận Nhạc hình dung, hiện tại ông ta bày ra một quân trận cho chúng tôi, muốn xông qua sợ là rất khó.

"Nếu là Vân Thất..." Lão Miêu nói được một nửa, ánh mắt anh ta trở nên tối sầm lại.

Tôi nghĩ đến Vân Thất, trong lòng cảm thấy nặng trĩu, dù là anh ta hay là lão Yên thì tôi đều không hy vọng nhìn thấy bất kì ai xảy ra chuyện, nhưng tình hình bây giờ lại không phải do tôi quyết định, tôi chỉ có thể đánh cược, đánh cược William không có tự tin đối với thủ hạ của gã.

Nếu muốn sống sót và rời khỏi đây, gã nhất định sẽ không nổi lên tranh chấp quá lớn với chúng tôi! Buôn lậu quốc bảo là hành vi trộm cắp, nếu như Vân Thất và lão Yên xảy ra chuyện, đó chính là sự khiêu khích, đến lúc đó tất cả sẽ bị truy nã trên toàn quốc.

Tôi chỉ mong William suy nghĩ tỉnh táo, cũng mong gã có thể ổn định được Bạch gia.

Đoàn trưởng Lâm tiếp lời lão Miêu, nói Vân Thất vốn có thiên phú hơn người, chớ nói chi là thời gian cậu ta tham gia quân đội lại sớm, cho nên cậu ta hiểu rất rõ về quân trận.