← Quay lại trang sách

Chương 1013 Lan Đình Tập Tự

Hình xăm Cửu Long trên lưng tôi chính là điểm khởi đầu của sứ mệnh làm người giữ mộ.

Cả hai đều có hình rồng, có phải trong hình xăm Cửu Long còn có bí ẩn chưa được giải?

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ rồi nhìn Nha Tử. Anh ta sửng sốt một lúc rồi hỏi tôi đang muốn làm gì.

"Anh có thể vẽ lại hình xăm trên lưng tôi một cách chính xác không?" Tôi hỏi.

Tuy rằng trong “Tinh Quan Yếu Quyết” cũng có hình vẽ này, nhưng tôi không dám lấy ra, dù sao nơi này còn có những người ngoài như William, lỡ như bọn họ nổi lên ý đồ gì, vậy chúng tôi sẽ mất nhiều hơn được.

Nha Tử hiểu rõ, gật đầu nói: “Được rồi, giao cho tôi đi.”

Nói xong, anh ta giúp tôi cởi quần áo, tôi muốn tự mình cởi ra, nhưng tình trạng hiện tại của tôi không phù hợp, lỡ như lại bị thương tay phải, dùng lời của Côn Bố nói chính là Đại La Kim Tiên cũng không thể cứu được.

Động tác của Nha Tử rất nhẹ, tôi cười bảo anh ta không cần như vậy, tôi cũng không phải búp bê sứ.

“Cũng không khác gì.” Nha Tử hừ một tiếng, cởi áo của tôi đến eo, sau đó anh ta lấy giấy bút ra và bắt đầu vẽ tranh.

“Hình xăm Cửu Long, trăm nghe không bằng một thấy!”

Bạch gia cảm thán một tiếng, tôi ngẩng đầu nhìn về phía ông ta, chỉ thấy ông ta đang thì thầm điều gì đó với William, người sau gật gật đầu, ông ta liền đi tới.

Ông ta hỏi tôi có thấy phiền khi ông ta đứng nhìn hay không, tôi nhún nhún vai, hỏi ngược lại ông ta nhìn thì có tác dụng sao?

Ông ta cười cười, sau đó liền đứng ở một bên nhìn chằm chằm hình xăm trên lưng tôi.

Tôi bị nụ cười này của ông ta làm cho lóa mắt, lúc trước ông ta xuất hiện đều là cười âm hiểm, cười đến cả người rất không thoải mái, nhưng nụ cười vừa rồi của ông ta lại vô cùng rạng rỡ, quả thực làm cho tôi cảm thấy ông ta là người tốt.

Vừa rồi trong lúc xuất thần, tôi đã nhìn thấy bóng dáng của đội trưởng Bạch ở trên người ông ta.

Đội trưởng Bạch tuy lạnh lùng, nhưng lúc cười rộ lên chính là bộ dáng vừa rồi.

Mặc dù tôi và đội trưởng Bạch chỉ mới ở bên nhau một thời gian ngắn nhưng giọng nói, ngoại hình và nụ cười của bà ấy đều khắc sâu trong tâm trí tôi!

Tôi thở ra một hơi, không để cho cảm xúc lấn át.

Chính người đàn ông trước mặt đã tra tấn lão Yên thành bộ dạng máu tươi đầm đìa, cũng vì sự xuất hiện của ông ta mà lão Yên luôn làm ra sai lầm, khiến cuộc hành trình của chúng tôi gặp nhiều khó khăn.

Ông ta không xứng làm cháu ngoại của đội trưởng Bạch, ông ta cũng không xứng giống đội trưởng Bạch.

Nha Tử vẽ không nhanh, hình xăm Cửu Long vốn đã rất phức tạp, bởi vậy tôi cũng không thúc giục anh ta. Nhưng Bạch gia vẫn đứng bên cạnh nhìn tôi như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, làm tôi cảm thấy không thoải mái.

“Hình xăm Cửu Long này là do cha cậu hay là do ông nội cậu xăm?” Hết lần này tới lần khác người thưởng thức còn không yên tĩnh, lại chủ động nói chuyện.

Tôi nghiêng đầu nhìn ông ta một cái, cảm thấy có chút kỳ lạ: “Ông có vẻ hiểu rõ về nhà họ Lưu?”

“Không hẳn, tôi chỉ hiểu về cậu thôi.” Câu trả lời của ông ta khiến tôi rùng mình.

Sau đó ông ta bắt đầu lầm bầm lầu bầu: “Lưu Trường An, chín tuổi bắt đầu có biến cố, mười bốn tuổi đi theo bạn tốt của cha gia nhập quân đội, mười bảy tuổi tiến vào 701, chỉ trong ba bốn năm ngắn ngủi đã trở thành người kế nhiệm tương lai của 701. Mỗi một quốc bảo mà cậu mang về đều đủ sức gây chấn động thế giới, có thể nói là trụ cột của quốc gia, chỉ tiếc…”…”

Tôi càng nghe càng kinh hãi, dù những lời ông ta nói không có nội dung thực tế gì, nhưng chỉ bằng vài câu đó đã đủ để cho tôi thấy rằng ông ta hiểu về tôi đến mức nào!

Từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, ông ta đều biết đến cột mốc thời gian quan trọng của tôi.

“Ông từ đâu biết được?” Tôi gần như nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ông ta, lần trước kẻ thù hiểu rõ tôi như vậy chính là Lưu Hàn Thu, nhưng Lưu Hàn Thu dù sao cũng là một nhánh của nhà họ Lưu, ông ta hiểu rõ một ít bí mật của nhà họ Lưu thậm chí hiểu rõ tôi đều là hợp tình hợp lý.

Nhưng Bạch gia chẳng qua chỉ là kẻ phản bội từng ở 701 một thời gian, rồi sau đó lại bị trục xuất khỏi 701 mà thôi.

Tại sao ông ta lại hiểu tôi như vậy?

Bạch gia nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Nếu tôi nói là từ 701, cậu có tin không?”

“Không tin.” Tôi quay đầu không hề nhìn ông ta, người này thật sự là quá lợi hại, chỉ vài câu ngắn ngủi đã nắm chắc tiết tấu nói chuyện của chúng tôi, tiếp tục nói chuyện với ông ta không có lợi ích gì đối với tôi.

Ông ta cười khẽ: “Cậu không cần phải đoán, 701 có một tài năng mới xuất hiện, lại được lão Yên một tay bồi dưỡng. Chỉ cần là người có lòng đều có thể tra ra được. Dù cho thân phận của cậu đã bị xử lý, nhưng cậu rốt cuộc vẫn là người của nhà họ Lưu, vì thế dấu vết của cậu vẫn sẽ còn tồn tại.”

Tôi không nói gì nữa, mấy câu an ủi này của ông ta khiến tôi càng thấy kỳ quặc hơn, ông ta đang có mục đích gì??

Chẳng lẽ mục đích chỉ là vì muốn nói chuyện phiếm?

“Cậu còn chưa trả lời vấn đề của tôi.” Bạch gia mở miệng lần nữa.

Tôi có chút nghi ngại, ông ta chỉ tay vào hình xăm sau lưng tôi. Tôi mới nhớ đến câu hỏi mà ông ta vừa hỏi..