← Quay lại trang sách

Chương 1055 Thần Kiếm Thái A

Tôi cau mày hỏi cô ấy, vậy thì chúng ta sẽ làm gì với những trang bị này?

"Lương thực và súng lục tự vệ đều mang theo, còn lại để trên xe Jeep. Sẽ có người ở lại canh giữ. Sau khi tôi xác định được tình hình, người đó sẽ lái xe Jeep vào Tây An. Hai bên cách nhau không xa, có thể hỗ trợ bất kỳ lúc nào."

Kế hoạch của Hầu Chanh Chanh vô cùng lão luyện, ngay cả lão Yên nghe xong cũng gật đầu lia lịa.

Tôi cảm thấy yên tâm, để cô ấy chỉ huy hành động lần này không chừng còn có thể mang lại kết quả ngoài mong đợi!

****

Khi phải quyết định ai sẽ ở lại, mọi chuyện đã trở nên khó khăn, vì không ai muốn chờ đợi ở nơi hẻo lánh này. Rốt cuộc, ai cũng không biết phải đợi bao lâu.

Lão Yên và giáo sư Hứa chắc chắn sẽ không ở lại, Hầu Chanh Chanh là chỉ huy tự nhiên cũng sẽ không ở lại. Còn lại là tôi, Côn Bố, cô Thu và Nha Tử.

“Tôi không muốn ở lại đây, tôi ở lại thì chi bằng để tôi trực tiếp cho nổ tung đám người kia không phải sẽ nhanh hơn sao?” Cô Thu bực bội nói.

Còn lại tôi, Côn Bố và Nha Tử nhìn nhau.

"Để tôi ở lại." Cuối cùng tôi đành phải nói.

Nhưng Côn Bố đã lắc đầu, nói không cần. Anh ta ăn mặc rất bắt mắt, không thích hợp để đi tìm hiểu tin tức, nên để anh ta ở lại thì tốt hơn.

Hầu Chanh Chanh búng tay: "Quyết định vậy đi. Lão Yên, chú để lại bộ đàm cho anh Côn Bố, những người khác nhanh chóng nghỉ ngơi lấy lại sức, sau đó sẽ theo tôi xuất phát."

"Xe đâu?" Tôi nhìn xung quanh, không biết cô ấy sẽ lấy xe từ đâu.

Hầu Chanh Chanh mỉm cười, nói cô ấy đã sớm sắp xếp, sau khi chúng tôi xuống xe và đi về phía Tây khoảng một giờ sẽ đến một thị trấn, nơi đó có dịch vụ cho thuê xe chuyên dành cho du khách với giá cao. Khi chúng tôi rời khỏi thị trấn, Côn Bố sẽ tìm thời điểm thích hợp để vào thị trấn, như vậy sẽ không dễ gây nghi ngờ.

Tôi ngạc nhiên khi nghe những điều này. Chúng tôi chỉ mới nhận được thông báo, thậm chí tôi chỉ kịp mang theo những trang bị đơn giản nhất. Nhưng cô ấy đã có kế hoạch chi tiết về cách đổi xe và tiến vào Tây An.

Tôi liếc nhìn lão Yên, dùng ánh mắt để hỏi về lai lịch của Hầu Chanh Chanh. Ông ấy chỉ cười bí ẩn, vẻ mặt như muốn tôi cứ chờ xem điều bất ngờ sắp tới.

Thấy Hầu Chanh Chanh chỉ huy rất tốt, những người khác cũng không có ý kiến gì.

Chúng tôi lấy lương khô ra ăn tạm, nghỉ ngơi khoảng nửa giờ, dưới trời nắng gắt chia tay Côn Bố.

Hầu Chanh Chanh trông chẳng giống một đại tiểu thư chút nào, cô ấy trực tiếp vác chiếc ba lô khổng lồ lên người, điều này khiến tôi hơi xấu hổ, xấu hổ vì trước đó đã từng nghi ngờ tính chuyên nghiệp của cô ấy.

“Tiểu Chanh, cháu đã xác định lộ trình từ khi nào?” Lão Yên hỏi.

Hầu Chanh Chanh mỉm cười, nói rằng từ khi biết mình sẽ chỉ huy nhiệm vụ này, cô ấy đã bắt đầu suy nghĩ cách đi vào. Thực ra cô ấy có nhiều phương án khác nhau, nếu không có vụ cháy, chúng tôi sẽ không cần phải tránh xa ánh mắt của công chúng, và kế hoạch cũng sẽ khác.

“Tôi rất lợi hại đúng không?” Hầu Chanh Chanh cười dí dỏm, trong chốc lát có chút giống như lần đầu chúng tôi gặp nhau.

Tôi không khỏi cười theo. Có Hầu Chanh Chanh trong đội, không khí đã trở nên sôi động hơn nhiều. Trước đây, chúng tôi phải dựa vào Nha Tử, nhưng lần này anh ta quá tập trung vào việc thuyết phục giáo sư Hứa trở về đội khảo cổ quốc gia, nên việc anh ta còn đủ tâm trí để nghe chúng tôi nói chuyện đã là một ân huệ lớn rồi, chứ đừng nói đến việc làm sôi động bầu không khí.

Cô Thu khá hoạt bát, nhưng nếu chúng tôi không làm theo ý cô ấy thì từng người một sẽ bị cô ấy mắng chết, bởi vậy có Hầu Chanh Chanh cũng không tệ lắm.

Hầu Chanh Chanh hẳn đã từng ra nước ngoài, kiến thức rộng rãi, dọc theo đường đi bởi vì có cô ấy mà chúng tôi cũng không cảm thấy nhàm chán, thay vào đó chúng tôi đã hoàn thành cuộc hành trình một cách vui vẻ.

“Thị trấn ở ngay phía trước, đây là một thị trấn tương đối gần với Tây An, hầu hết những người đi du lịch một mình đều sẽ nghỉ ngơi ở đây, cho nên việc chúng ta đến đây cũng không có gì kỳ lạ! Nhưng mọi người phải chú ý, không nên nói tiếng lóng, vì từ xưa Thiểm Tây đã có rất nhiều lăng mộ, cũng khó tránh khỏi người ở đây sẽ quen thuộc với những tiếng lóng này.” Hầu Chanh Chanh dặn dò.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, cách đó không xa là nhà dân, có mấy nhà ăn cơm muộn nên ống khói của một số ngôi nhà vẫn còn đang lên bốc khói bếp.

Tôi mỉm cười nói thị trấn này trông rất phồn hoa.

Lão Yên cũng cười và gật đầu, nói rằng đây là bình thường, dù sao cũng dựa vào du lịch, chỉ cần người bên ngoài chịu đến, nơi này cũng sẽ không quá kém.

“Đi thôi.” Hầu Chanh Chanh vẫy tay, trông không khác gì các cô gái đang đi du lịch.

Lão Yên và Hầu Chanh Chanh cùng những người khác đã đi cùng nhau, tôi cố ý kéo Nha Tử thụt về phía sau một bước.

“Có chuyện gì vậy?” Nha Tử tò mò, hỏi.

Tôi vỗ vai anh ta, nhỏ giọng nói: “Anh đã nghĩ ra cách để thử giáo sư Hứa chưa?”

Nha Tử kinh ngạc nhìn tôi một cái, nói không phải chuyện này nên giao cho cậu sao?

Tôi nhất thời không biết phải nói gì, nghẹn một lúc mới hỏi anh ta nếu đã giao chuyện này cho tôi, dọc theo đường đi sao anh ta như đi vào cõi tiên, cũng không biết là đang muốn làm gì.