← Quay lại trang sách

Chương 1057 Thần Kiếm Thái A

Những câu hỏi của cô ấy rất tự nhiên, sau vài câu nói, sự nghi ngờ trong mắt người đàn ông đã vơi đi rất nhiều, cuối cùng ông ta thậm chí còn nhiệt tình muốn làm người dẫn đường cho chúng tôi.

Tất nhiên, đây cũng là một nguồn thu nhập chính của người dân trong thị trấn này.

"Cảm ơn bác, nhưng chúng cháu tạm thời chưa đi Tây An đâu. Chúng cháu mới từ Yến Kinh đến đây, lại gặp phải một tài xế xấu bụng, gã bỏ chúng cháu ở nơi hoang dã, đi bộ rất lâu mới đến được đây.

Hiện tại chúng cháu không còn sức để đi Tây An. Không biết bác có thể giới thiệu nhà trọ nào không? Chúng cháu muốn nghỉ ngơi hai đêm trước." Giọng Hầu Chanh Chanh rất ngọt ngào, mới nói vài câu đã xoá tan sự nghi ngờ của người đàn ông trung niên kia.

Ông chú cười ha hả nhìn chúng tôi: "Mấy người là người một nhà đi ra ngoài du lịch à?"

Hầu Chanh Chanh gật đầu, chỉ vào lão Yên nói đây là cha cô ấy, giáo sư Hứa là chú của cô ấy, cô Thu là chị gái, còn tôi là em trai của cô ấy.

Khi đến lượt Nha Tử, cô ấy đột nhiên cười ranh mãnh, bước tới trước mặt Nha Tử, nắm lấy cánh tay anh ta và cười thẹn thùng.

Bây giờ thì tốt rồi, không cần giới thiệu gì thêm, ông chú kia đã hiểu rõ mọi chuyện qua vẻ mặt của cô ấy.

“Ha ha, chàng trai, cậu thật may mắn.” Người đàn ông cảm thán nói. “Đi, nhà tôi chính là nhà trọ, đảm bảo mọi người sẽ ở rất thoải mái.”

Lời nói giỡn của ông chú này khiến mặt Nha Tử lại đỏ bừng, làm tôi không nhịn được cười. Hầu Chanh Chanh quả nhiên là khắc tinh của anh ta.

Tôi nhịn cười, cô Thu đứng bên cạnh kéo tôi lại, đặt tay lên vai tôi, cười híp mắt hỏi tôi có ghen tị không?

Tôi lắc đầu. Có gì mà ghen tị, chưa kể họ không phải là một cặp đôi thực sự, cho dù là thật thì tôi cũng chỉ có thể chúc phúc cho họ thôi, làm sao mà ghen tị được?

Cô Thu ghé sát vào tai tôi, trầm giọng hỏi tôi có còn nghĩ đến cô Tứ không?

Tôi không nói gì, nhưng cô ấy hiểu ngay, bởi vì cô ấy đã không còn cười nữa, ngược lại lạnh lùng nói: “Tôi thực sự không biết lão Yên và những người khác đang nghĩ gì, vì sao không khuyên cậu dừng cương trước bờ vực, cậu có biết ý nghĩ này của cậu rất nguy hiểm không?”

“Tôi biết.” Tôi trả lời một cách tự nhiên, hai ngày trước Nha Tử mới nói với tôi rằng cô Tứ có thể không phải là con người, tất nhiên, tôi cũng thừa nhận, mặc kệ cô ấy có phải là người hay không, trên người cô ấy có bí mật mà người thường không có, nhưng vậy thì sao?

Tôi nhìn thấy sắc mặt cô Thu cứng đờ, cười nói: “Tôi chỉ là thích một người, nguy hiểm một chút thì có sao đâu?”

Cô Thu không nói gì, chỉ nhìn tôi một cái rồi vỗ vai tôi.

Tôi cười khổ, tôi không cảm thấy thích cô Tứ là chuyện khó chịu gì, nhưng mỗi khi họ nhắc đến chuyện này, ai cũng có vẻ đồng tình, khiến tôi dở khóc dở cười.

Thực ra, tôi cảm thấy rất hạnh phúc!

Dù cô Tứ không đáp lại tình cảm của tôi, chỉ cần nhìn thấy cô ấy, thậm chí chỉ cần nhớ đến cô ấy, tôi đã cảm thấy rất hạnh phúc. Hơn nữa, không có gì là chắc chắn. Khi chín tuổi, tôi không nghĩ chỉ vì lén nhìn vào phòng của cha một lần, mà tôi đã bước vào một con đường mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới.

Vì vậy, không ai có thể đảm bảo rằng cô Tứ nhất định sẽ không đáp lại tình cảm của tôi, đúng không?

“Trường An, gọi cậu đấy, sao lại đứng đấy mơ mộng thế?” Giọng Nha Tử vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn lại và lườm anh ta một cái, miệng anh ta cười rộng đến tận mang tai, chẳng biết ai mới là người mơ mộng đây?

Tôi tiến lên đá anh ta một cái: “Ngậm miệng lại đi, răng anh sắp rơi ra ngoài rồi kìa.”

“Xấu lắm hả?” Nha Tử lập tức ngậm miệng, thận trọng hỏi.

Tôi hơi cứng họng, không lẽ anh ta thật sự động lòng rồi?

Tôi nhìn Nha Tử, rồi nhìn Hầu Chanh Chanh vẫn đang trò chuyện với ông chú kia, chỉ cảm thấy ánh mắt của Nha Tử thật sự rất không bình thường, mới có một thời gian ngắn mà đã thay đổi thế này.

Chẳng phải vừa rồi anh ta còn nghi ngờ cô ấy sao?

Không đúng, anh ta nói anh ta đang nghi ngờ, nhưng thật sự là nghi ngờ sao?

Nói không chừng anh ta chỉ đang nghĩ cách tiếp cận Hầu Chanh Chanh, cái gọi là nghi ngờ chỉ là cái cớ anh ta nói với tôi. Nghĩ lại từ nãy đến giờ, anh ta như lạc vào cõi thần tiên, hoàn toàn không giống đang suy nghĩ nghiêm túc, mà có lẽ chỉ đang mơ mộng thôi.

Anh chàng này thật đúng là hai mặt!

Tuy nhiên, tôi cũng không nỡ làm anh ta mất hứng, chỉ cười lắc đầu: "Không xấu đâu, chỉ là nụ cười của anh có chút đáng sợ, vẫn là cười trông lịch sự một chút, sẽ dễ được người khác thích hơn."

Thái độ của anh ta lập tức thay đổi, quấn lấy tôi hỏi làm thế nào để thu hút người khác.

Mặc dù giọng anh ta rất nhỏ, nhưng tôi vẫn phải đẩy anh ta ra và nói: "Hiện tại không phải là lúc để nói chuyện này, nào có ai lại nói những chuyện này trước mặt con gái nhà người ta chứ?”

Nha Tử gật đầu chậm chạp, nhận ra mình đã quá vội vàng, vội che miệng lại, nhưng trước khi che miệng còn không quên nhắc tôi nhớ nghĩ kỹ, chờ đến thời điểm thích hợp thì nói cho anh ta biết.

Tôi gõ nhẹ vào trán, nghĩ rằng người này đúng là... bị ma nhập, không lo nghĩ đến hạnh phúc nửa đời sau của giáo sư Hứa nữa à?