← Quay lại trang sách

Chương 1092 Thần Kiếm Thái A

Vốn dự định của tôi là để cho cái chết của ông chủ nhà trọ làm kinh sợ đến anh, dù sao trong thân thể anh cũng có độc tố giống như ông ta, sau đó tôi lại nói ngọc Huyền Thiên tương khắc với anh, tôi có biện pháp giải quyết. Tôi tin tưởng trong tình huống anh tín nhiệm tôi, anh nhất định sẽ cho tôi.” Cô ấy chậm rãi nói.

Tôi lại kinh ngạc, ông chủ nhà trọ là do cô ấy hại, độc cũng là do cô ấy hạ, vậy người chế tạo ra ảo giác sao lại không tồn tại?

Lão Yên cũng kinh ngạc, lôi kéo Hầu Chanh Chanh hỏi cô ấy vì sao, khó trách lấy năng lực của phòng tình báo 701 đến bây giờ chỉ tra được một ít da lông.

Hầu Chanh Chanh hừ một tiếng: "Biết vì sao tôi để Côn Bố ở lại bên ngoài thị trấn chờ chúng ta không?”

Tôi cười khổ một tiếng, làm sao còn chưa rõ. Đơn giản là vì Côn Bố hiểu về độc, nếu như Côn Bố ở đây, đại khái có thể nhìn ra một ít manh mối, vì phòng ngừa loại nguy hiểm này, mới để anh ta ở lại.

Hầu Chanh Chanh lắc đầu, nói không phải, nếu như Côn Bố ở đó có thể sẽ phát hiện ông chủ nhà trọ cũng không phải chết vì độc.

“Không phải chết vì độc sao?” Tôi kinh ngạc nói.

“Không phải chết vì độc thì chết vì cái gì?”

Lúc ấy ông ấy chết như thế nào chúng tôi đều nhìn thấy, rõ ràng chính là chết vì trúng độc…

Hầu Chanh Chanh cười lạnh một tiếng, nói cô ấy đúng là muốn độc chết ông chủ nhà trọ, đáng tiếc ông ấy lại chết trước.

“Tiểu Chanh!” Lão Yên quát to một tiếng.

Hầu Chanh Chanh nhìn ông ấy một cái, cười khổ nói: "Chú Yên, chú cho rằng cháu sẽ làm ra chuyện sát hại người vô tội sao?”

Lão Yên thở dài nói: “Không phải chú không tin cháu, mà bởi vì cháu nói không tỉ mỉ, nếu cháu muốn mọi người tín nhiệm, nhất định phải làm cho mọi người hiểu rõ.”

Hầu Chanh Chanh nhìn lão Yên, lại nhìn chúng tôi, cuối cùng thở dài, nói nếu kế hoạch thất bại, cô ấy cũng có thể nói, nhưng trước khi cô ấy nói, cô ấy hy vọng Côn Bố nói trước.

“Cô để cho anh ta nói cái gì, anh ta suýt chút nữa đã bị hại chết!" Cô Thu giống như một con mèo xù lông, che chở cho con non của mình.

“Tiểu Thu.” Giọng nói bình thản từ phía sau cô Thu truyền đến: “Em tránh ra.”

Cô Thu trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, nghiêng đầu không thể tưởng tượng nổi nhìn Côn Bố: "Anh...... sẽ không?”

Côn Bố không nhìn chị ấy, ngược lại lướt qua chị ấy, đưa mắt nhìn Hầu Chanh Chanh: "Như cô mong muốn.”

Tôi kinh ngạc nhìn về phía Côn Bố, khuôn mặt của anh ta vẫn không có bất kỳ biểu hiện nào, chỉ là đôi mắt đó vô cùng sâu sắc, trông giống như đang che giấu một đại dương hùng vĩ.

Hầu Chanh Chanh khẽ mỉm cười, mang theo châm chọc, nhưng cô ấy không nói gì nữa.

“Tôi quả thật đã sắp xếp một ít chuyện, nhưng sự tình lại xuất hiện sai lệch.” Côn Bố nhàn nhạt giải thích: "Tiếng kêu thảm thiết trong rừng, còn có cỗ quan tài sắt kia đều nằm ngoài kế hoạch của tôi.”

Tôi cân nhắc những lời này, máu trong nháy mắt đông lại, tôi nhìn về phía cô Thu, chị ấy cũng nhìn chằm chằm Côn Bố, trong mắt tràn ngập không thể tưởng tượng nổi.

Chim báo tang......

Côn Bố không phủ nhận chim báo tang!

Khi chúng tôi từ trong rừng trở về, từng đề cập với anh ta chuyện chim báo tang, khi đó anh ta cũng không có nói gì, tôi còn tưởng rằng chỉ là anh ta ở trong quan tài sắt lâu, cả người không có tinh thần, cho nên không có hỏi đến.

Hiện tại nghe nói, con chim báo tang kia thật ra là xuất phát từ sự sắp xếp của anh ta?

Tôi sờ sờ vết thương trên lưng, đó là do chim báo tang để lại, cô Thu nói, chim báo tang có chứa kịch độc, nếu như trong thân thể tôi không có những độc tố khác hoặc là nói thuốc mà Hầu Chanh Chanh cho tôi đã cùng nó triệt tiêu lẫn nhau, sợ là tôi đã toi mạng.

Anh ta muốn mạng của tôi?

Tôi không tin, anh ta nhất định có nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó!

Côn Bố ở 701 là một tồn tại đặc biệt, anh ta không được yêu thích như Nha Tử, cũng không được như cô Thu, anh ta tựa hồ là một người vô hình, bởi vì toàn thân anh ta là cổ trùng, nguyện ý kết giao với anh ta cũng chỉ có mấy người chúng tôi, những đồng chí ở phòng tình báo đối với anh ta cũng đều là kính nhi viễn chi*.

(*) Kính nhi viễn chi: bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng nhưng trên thực tế không muốn gần gũi

Hơn nữa bình thường anh ta đều là vẻ mặt lãnh đạm, bởi vậy cũng không có ai nguyện ý tới gần.

Nhưng anh ta vẫn luôn lặng lẽ gánh vác trọng trách của 701, nói thật, không có anh ta nhiệm vụ của chúng tôi nhiều khi không thể hoàn thành được, hoặc là nói cho dù hoàn thành, cũng sẽ xuất hiện thương vong lớn.

Cho nên tôi không tin anh ta muốn lấy mạng tôi.

Nói thật nếu anh ta cất giấu loại tâm tư này, lúc nào xuống tay cũng được, không cần phải diễn một vở kịch lớn như vậy, với khả năng xuất thần nhập hóa* khống chế cổ trùng cùng với năng lực nghiên cứu chế tạo thuốc độc của anh ta, nếu muốn mạng của tôi, tôi căn bản khó lòng phòng bị.

(*) Xuất thần nhập hóa: biến hóa nhanh chóng, không lường trước được.

Tôi không mở miệng vì Côn Bố đã nói rồi.

“Vốn tôi muốn tạo ra một chuyện ngoài ý muốn.” Anh ta thản nhiên nói: "Tôi đang nghĩ, nếu tôi chết...... có phải sẽ tránh được một số chuyện hay không.”