Chương 1146 Thần Kiếm Thái A
Tôi chợt nhận ra anh ta nói rất đúng. Ban đầu chỉ là một vài tiếng lạch cạch, nhưng bây giờ, âm thanh ấy đầy tai, không thể nào chỉ từ mười ba tượng binh mã phát ra.
Sao lại thế này?
Tôi lặng lẽ thò đầu ra, rồi lập tức cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung. Xung quanh mười ba tượng binh mã và trên trần cung điện đều có những lỗ phóng nỏ tiễn dày đặc. Theo tiếng lạch cạch liên tục, cơ quan trên trần thi thoảng mở ra, để lộ những đầu nỏ tiễn sáng loáng.
Lạch cạch...
Theo một âm thanh cực kỳ gần, tôi kinh hãi phát hiện ra rằng toàn bộ trần nhà của cung điện đều là cơ quan. Nói cách khác, chỗ nào chúng tôi cũng không an toàn!
"Chạy mau!"
Tôi hét lớn, trốn ở đây sớm hay muộn cũng sẽ bị nỏ tiễn bắn chết, chúng tôi cần phải chạy nhanh ra khỏi đây!
Lão Yên và những người khác hiển nhiên cũng phát hiện điều này. Chúng tôi giữa tiếng lạch cạch không ngừng, hướng về phía cửa điện mà chạy.
Nhưng đã muộn... Theo tiếng lạch cạch dừng lại, nỏ tiễn từ các lỗ cơ quan phát ra, dệt thành một mạng lưới dày đặc, bao phủ toàn bộ chúng tôi. Tôi nhìn thấy những mũi nỏ tiễn càng ngày càng gần, chỉ cảm thấy như Tử Thần đang hiện diện trước mắt!
****
Không có cách nào chạy......
Đây là cảm giác đầu tiên của tôi, theo một đợt đau đớn, tôi cúi đầu nhìn, một cây nỏ tiễn đã đâm vào cánh tay, còn có càng nhiều nỏ tiễn ở phía trước tôi.
“Nghĩ biện pháp vòng qua long sàng!”
Tôi rống to một câu, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, tôi đã thấy được một hiện tượng, đó chính là ở chỗ long sàng không có nỏ tiễn. Những tượng binh mã này bao gồm cả cơ quan nỏ tiễn đều thiết lập ở xung quanh long sàng, hiển nhiên là che chở long sàng, hoặc là nói che chở thần kiếm Thái A.
Nha Tử một tay kéo tôi trở về, hiện giờ chỉ có nỏ tiễn phía trước phóng ra, nỏ tiễn trên đỉnh đầu chúng tôi đều còn đang vận sức chờ phát động, bởi vậy phía sau hành lang này tạm thời vẫn là địa điểm tương đối an toàn.
“Cậu không muốn sống nữa à?” Nha Tử một bên nhanh chuẩn tàn nhẫn rút nỏ tiễn trên cánh tay tôi xuống, một bên tay chân nhanh nhẹn băng bó cho tôi, còn không quên răn dạy tôi.
Tôi cười khổ nhìn phía trên, nói nỏ tiễn này một khi bắn ra, chúng ta căn bản không thể tránh, nếu không đi đến long sàng, chúng ta rốt cuộc vẫn chỉ có đường chết.
Nha Tử không nói gì, sau khi băng bó xong trực tiếp tháo kính râm xuống, ánh mắt của anh ta bị một tầng sương đỏ nhàn nhạt bao phủ, cả người thoạt nhìn giống như quỷ mị!
Tôi giữ chặt anh ta, để cho anh ta không nên làm xằng bậy.
Anh ta quay đầu cười cười với tôi, nói cái gì gọi là xằng bậy?
“Nha Tử, tôi đang nghĩ biện pháp, anh chờ một chút đi.” Tôi có chút nóng nảy.
Tôi cũng không biết sau khi Dược Quán Tử cứu Nha Tử, bệnh của Nha Tử rốt cuộc có tái phát hay không, nhưng nhìn bộ dáng đỏ mắt của anh ta, tôi vẫn không yên lòng.
Nha Tử vỗ vỗ bả vai tôi nói: "Yên tâm đi, không có việc gì đâu, chỉ là một cơ quan nỏ tiễn mà thôi, đi tới long sàng cũng không phải là một biện pháp hay, cậu không phát hiện ra sao? Những nỏ tiễn này đều bị tượng binh mã khống chế, một khi nỏ tiễn bên trong tượng binh mã bắn xong, nỏ tiễn ở đây sẽ khởi động, cho nên…”
Cho nên chúng tôi cần dừng cơ quan lại trước khi nỏ tiễn bên trong tượng binh mã phát động.
Câu tiếp theo anh ta không nói, chỉ đeo kính râm lên, sau đó từ trong ba lô lấy ra một bộ quần áo màu đen mặc lên người, cứ như vậy lắc lư đi ra ngoài.
"Anh không muốn sống nữa à?" Tôi rống lên một tiếng, nhưng tôi vừa định thò đầu ra nhìn anh ta, một mũi nỏ tiễn liền bay qua sát mặt tôi, sau đó kêu leng keng rồi nện xuống đất, tôi sợ tới mức rụt trở về.
Tiếng chất vấn của lão Yên vọng lại từ phía sau một cột hành lang khác, nhưng tôi không thể đáp lại, bởi vì chính tôi cũng không biết Nha Tử đang toan tính gì.
Anh ta không phải là người bốc đồng, cho dù trước kia không có Dược Quán Tử cứu anh ta, anh ta cũng sẽ không phát bệnh dưới tình huống còn có cơ hội, nói cách khác sở dĩ anh ta làm như vậy là vì anh ta có kế hoạch gì đó. Nhưng trong hoàn cảnh nỏ tiễn bay tứ tung thế này, anh ta có thể có kế hoạch gì được?
"Trường An!"
Đột nhiên, Nha Tử hét lớn, khiến tôi giật mình. Khi tôi còn đang định nghĩ cách chạy ra giúp anh ta, giọng của anh ta lại vang lên lần nữa.
"Cậu tìm cách bò lên cột hành lang, mau!" Giọng của anh ta đầy khẩn trương, nhưng không có vẻ như bị thương. Điều này khiến tôi nhẹ nhõm phần nào, chứng tỏ anh ta thực sự có kế hoạch và không hành động theo cảm tính.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cột hành lang, cột hành lang này rất lớn, phải vài người ôm mới hết, bề mặt chỉ có vài hoa văn chạm khắc, không có gì khác để bám vào. Việc leo lên thực sự khó khăn, nhưng không còn cách nào khác. Nếu Nha Tử đã bảo thế, chắc chắn anh ta có lý do.
Tôi loáng thoáng cũng có thể đoán được suy nghĩ của anh ta, cơ quan nằm ở phía trên tượng binh mã, nếu không đi qua được từ phía dưới, vậy cũng chỉ có thể từ phía trên này.
“Trường An, cầm lấy!” Giọng của cô Thu từ phía sau lưng vang lên. Không biết từ lúc nào cô ấy đã ở sau lưng chúng tôi.