← Quay lại trang sách

Chương 1149 Thần Kiếm Thái A

Cái gì?

Vừa nãy, Hầu Chanh Chanh không phải nói là vì bộ trưởng Hầu sao?

Nha Tử lau mặt, tôi nghĩ anh ta sắp khóc, nhưng không. Anh ta không khóc, mà còn cười, một nụ cười làm người khác cảm thấy bất an. Sau đó, anh ta bắt đầu kể lại chuyện vừa xảy ra.

Theo lời kể của Nha Tử, tôi dần trở nên nghiêm túc.

Vừa rồi, Nha Tử đã cố gắng tìm cơ quan ẩn trong các tượng binh mã và cuối cùng đứng trước hai bức tượng còn lại mà do dự. Kết quả là anh ta đã chọn đúng, nhưng anh ta thà rằng bản thân chọn sai.

Bởi vì chọn đúng, một nỏ tiễn gần cửa đột ngột phóng ra khi bộ trưởng Hầu đang che chở Tĩnh Sinh và Hầu Chanh Chanh rút khỏi cung điện. Nỏ tiễn ấy đã nhắm thẳng vào bộ trưởng Hầu!

Bởi vì Tĩnh Sinh vẫn luôn chú ý đến bộ trưởng Hầu, cho nên là người đầu tiên thấy được nỏ tiễn, anh ta trực tiếp đẩy bộ trưởng Hầu ra, khiến trên người trúng mấy nỏ tiễn.

Khi Côn Bố và những người khác rút nỏ tiễn ra, nội tạng của anh ta đã bị xé rách, máu không ngừng chảy và cuối cùng anh ta đã ra đi như thế.

Nha Tử không biết phải làm gì. Anh ta chỉ cảm thấy nếu anh ta không chọn, có lẽ Tĩnh Sinh sẽ không chết, hoặc nếu chọn tượng binh mã còn lại, có lẽ cơ quan sẽ không hoạt động. Nhưng bây giờ, cái giá phải trả là quá đắt!!

****

Nha Tử dùng giọng điệu nặng nề kể lại cho tôi nghe mọi chuyện vừa xảy ra. Tôi không biết phải phản ứng thế nào, chỉ cảm thấy chuyện này không ai có thể trách được. Nếu anh ta không làm lựa chọn, có thể người chết sẽ không chỉ có một mình Tĩnh Sinh, nhưng vì anh ta đã lựa chọn, lại tạo thành hậu quả như thế.

Không ai mong muốn kết cục này, nhưng chuyện đã xảy ra, không thể hoàn toàn trách Nha Tử. Tuy nhiên, nếu không đổ lỗi cho ai, Hầu Chanh Chanh cũng khó mà chấp nhận, và cô ấy đã chọn trách bộ trưởng Hầu.

Lòng tôi trầm xuống, Hầu Chanh Chanh lựa chọn trách bộ trưởng Hầu cũng không phải là điều tốt, chứng tỏ cô ấy căn bản không muốn có liên lụy gì đến Nha Tử nữa, cho nên coi anh ta là người xa lạ.

Cái này cũng không thể trách Hầu Chanh Chanh, nếu có người làm tổn thương cô Tứ, cho dù không phải cố ý, thậm chí là vì cứu cô ấy, tôi cũng sẽ không tha thứ, cùng lắm thì coi như người xa lạ.

“Trường An, cậu nói tôi nên làm gì bây giờ?” Nha Tử hỏi với tâm trạng vô cùng chán nản..

Hai tay anh ta nắm tóc, miệng liên tục nói anh ta không muốn hại chết Tĩnh Sinh. Nhưng khi nỏ tiễn phát ra, anh ta muốn dừng cơ quan thì đã quá muộn. Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Tĩnh Sinh đẩy bộ trưởng Hầu ra và sau đó chết đi.

Anh ta cảm thấy tất cả đều là lỗi của mình.

“Nha Tử.” Tôi gọi anh ta: “Anh có nghĩ tới, nếu như không có anh, có lẽ tất cả mọi người đều đã chết?”

Nha Tử lắc đầu, nói rằng không có “nếu như” gì cả. Chuyện đã xảy ra thì không ai nghĩ đến "nếu như", bởi vì tất cả những thứ này đều là ẩn số. Nếu anh ta không động vào cơ quan, có lẽ cơ quan này sẽ dùng cách tốt hơn để dừng lại.

Tôi không đồng ý với cách nghĩ đó, chỉ nói rằng cơ quan lúc ấy đã sắp mất kiểm soát. Tôi đã xem qua những lỗ thủng trên mái hiên, nếu tất cả nỏ tiễn đều phóng ra, dù chúng ta có bản lĩnh thông thiên cũng không thể thoát, trừ khi chúng ta biết độn thổ.

Nha Tử vẫn suy sụp như trước, tôi biết không có cách nào khuyên anh ta, bởi vì đây là một mạng người, hay nói cách khác là một mạng người vừa mới tràn ngập hy vọng!

Tôi không tiếp tục khuyên anh ta, việc này cuối cùng cũng phải để anh ta tự mình giải quyết. Thật ra không chỉ anh ta, chúng tôi ai cũng không dễ chịu.

Tôi cũng tự trách mình, nếu không đi theo cái bóng người đột nhiên biến mất kia mà là nhào tới chỗ Nha Tử, có thể ngăn anh ta kích hoạt cơ quan, có thể giữ được mạng sống của Tĩnh Sinh không?

Nhưng hết thảy đúng như lời Nha Tử nói, tất cả chỉ là "nếu". Hiện tại, không ai có thể rõ ràng chuyện gì sẽ xảy ra nếu Nha Tử không kích hoạt cơ quan kia, nên không ai có thể thay mặt anh ta nói lên điều gì.

Nha Tử thở dài, nói anh ta cũng không bận tâm việc Hầu Chanh Chanh không để ý đến anh ta vì chuyện này. Anh ta chỉ là không cam lòng, luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Dù anh ta có chọn sai, cơ quan nỏ tiễn phóng ra như thế nào cũng không nên nhắm vào vị trí của Tĩnh Sinh và bộ trưởng Hầu.

"Khoan đã, anh vừa mới nói gì?" Tôi lập tức bắt lấy điểm quan trọng trong lời nói của anh ta.

Nha Tử nhìn tôi, tò mò nói lại một lần nữa, rồi hỏi tôi có chuyện gì.

Tôi nắm chặt nắm tay, bảo anh ta cẩn thận suy nghĩ lại những điều anh ta thấy kỳ quặc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

"Tôi kích hoạt cơ quan xong liền nghe thấy tiếng nỏ tiễn, quay đầu lại đã nhìn thấy hình ảnh Tĩnh Sinh đẩy bộ trưởng Hầu ra. Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Trường An, cậu tin không?"

Giọng Nha Tử đầy bất lực, đôi mắt anh ta tràn ngập nước mắt nhưng không có rơi xuống.

Tôi biết anh ta đang lo lắng, lo rằng tôi sẽ nghĩ đây là cái cớ để anh ta trốn tránh trách nhiệm. Nhưng tôi lại gật đầu, nói: “Tôi tin.”

Những lời anh ta nói khiến tôi thêm chắc chắn. Tôi bảo anh ta không cần nói thêm gì nữa. Sau khi lão Yên và mọi người nhặt xong tro cốt, tôi tập trung tất cả lại và chậm rãi nói ra ý nghĩ của mình: Có người đang theo dõi chúng ta.