← Quay lại trang sách

Chương 1152 Thần Kiếm Thái A

Tôi kinh hoàng nhìn Côn Bố. Con cổ trùng này bay nhanh đến, trực tiếp lao về phía mặt tôi, khiến tôi không kịp phản ứng.

Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một khuôn mặt che vải đen xuất hiện trước mặt tôi, cùng tôi mắt to trừng mắt nhỏ, khiến tôi giật mình.

Côn Bố hét lớn và nhanh chóng bắt lấy người đó. Tôi lập tức phản ứng lại, chĩa súng vào gã, đồng thời một tay ném phi đao vào vai gã.

Người này lẩm bẩm một hồi, tôi nghe không hiểu lắm, nhưng từ khẩu âm của gã thì tôi có thể nghe ra gã là người Nhật.

Giọng nói của người Nhật dù là ai cũng sẽ dễ dàng nhận ra, bởi vì những hành động tàn ác của họ trong quá khứ vẫn còn ám ảnh chúng tôi.

Côn Bố lập tức lao đến, không nói một lời, kéo xuống khăn che mặt của gã. Anh ta nhanh chóng tác động vào cằm và cho một viên thuốc vào miệng gã. Ngay khi viên thuốc được nuốt xuống, gã chưa kịp phản ứng đã bị khống chế.

Lúc này, tôi mới có thời gian quan sát người này. Tôi phát hiện gã đang cầm một con dao găm sắc bén, nếu Côn Bố không phát hiện kịp thời, có lẽ giờ đây người nằm trên mặt đất chính là tôi.

****

Người Nhật nhìn chằm chằm chúng tôi, cười lạnh hai tiếng. Côn Bố lập tức tát mạnh vào mặt gã, sau đó không nói hai lời liền kéo gã ra ngoài.

Tôi theo sau anh ta rời khỏi thiên điện, liền thấy cô Thu đang ngồi ở bên cạnh Hầu Chanh Chanh, sau đó đưa chiếc bình rượu màu bạc cho cô ấy.

“Chị Thu?” Tôi vui mừng gọi, may quá, may là cô ấy không gặp chuyện gì.

Cô Thu ngước lên nhìn tôi, trên mặt không có vẻ gì là vui mừng khi chiến thắng, ngược lại mang theo bi thương sâu sắc. Không cần nghĩ cũng biết, đó là vì cái chết của Tĩnh Sinh.

Cô Thu trông có vẻ tùy tiện, nhưng thực ra rất mềm lòng. Đối với Hầu Chanh Chanh hay Tĩnh Sinh, cô ấy đều coi như anh chị em ruột thịt. Một người hy sinh, một người còn lại mất hồn mất vía, cô ấy làm sao có thể vui vẻ nổi.

Cảm xúc của tôi cũng chùng xuống, không còn cảm thấy vui vẻ khi vừa bắt được người kia.

Nhiệm vụ này thực ra là do Hầu Chanh Chanh sắp xếp. Ngay từ lúc chúng tôi bắt đầu tiến vào cung điện, cô ấy liền phát hiện có người theo dõi nên đã thiết kế ra kế hoạch thuận nước đẩy thuyền, dùng bộ trưởng Hầu hoặc tôi để hấp dẫn đối phương ra.

Bộ trưởng Hầu là người có quyền cao chức trọng, tôi thì mang theo ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu, cả hai đều dễ dàng thu hút sự chú ý của kẻ địch.

Mà cô Thu thì chờ kẻ theo dõi lộ diện, cố ý lộ ra sơ hở, để cho gã bắt đi, từ đó để lại manh mối cho chúng tôi.

Vì thế, khi thấy cơ quan tượng binh mã, tôi đã theo chỉ thị của Nha Tử mà ẩn nấp trên mái hiên. Bộ trưởng Hầu che chở Tĩnh Sinh và Hầu Chanh Chanh đi ra ngoài, phía sau lưng hoàn toàn bại lộ ở bên ngoài.

Ban đầu, mục tiêu của gã là tôi, nhưng không biết vì sao khi tôi phát hiện, gã lại thay đổi mục tiêu, trực tiếp tấn công bộ trưởng Hầu. Tĩnh Sinh vì bảo vệ bộ trưởng Hầu mà hy sinh.

Cho nên, Hầu Chanh Chanh kỳ thật là hận chính mình. Tĩnh Sinh có lẽ đã nảy sinh ý định bảo vệ từ lúc Hầu Chanh Chanh sắp đặt nhiệm vụ, nếu không sẽ không phản ứng nhanh như vậy.

Nỏ tiễn bắn ra rất nhanh và khoảng cách lại gần như vậy, nếu không chuẩn bị trước, không thể nào có cơ hội đẩy bộ trưởng Hầu ra!

Tôi nhìn cô Thu và Hầu Chanh Chanh ngồi cùng nhau, hy vọng cô Thu có thể an ủi và làm giảm bi thương trong lòng Hầu Chanh Chanh.

Bên này lão Yên và bộ trưởng Hầu đã lục soát người của tên Nhật Bản kia, cũng tịch thu hết vũ khí. Trong đống vũ khí gồm có súng lục và nhiều trang bị khác, đúng là có một cây cung nỏ, bên trong còn lại một nỏ tiễn giống hệt với nỏ tiễn đã giết Tĩnh Sinh.

Sau đó, Côn Bố trực tiếp đánh một quyền làm tất cả răng của người Nhật kia văng ra, khiến miệng gã lập tức đẫm máu.

Đương nhiên, đây là vì phòng ngừa gã cắn lưỡi tự sát.

Chúng tôi cần moi ra một ít tin tức từ trong miệng gã, cho nên cần gã nói chuyện. Nếu gã tự sát trước khi tiết lộ thông tin, tất cả nỗ lực của chúng tôi sẽ trở nên vô ích!

Côn Bố nhận thấy gã không còn khả năng tự sát, liền giữ chặt cằm gã.

Cuộc thẩm vấn bắt đầu từ lão Yên, câu nói đầu tiên của ông ấy chính là hỏi gã có biết tiếng Trung không.

Lão Yên dùng giọng điệu cứng rắn, thể hiện rõ ràng rằng nếu gã không biết tiếng Trung, gã sẽ bị giết ngay.

Người Nhật không nói một lời, không rõ là không biết hay là không muốn nói.

Lão Yên lập tức mất kiên nhẫn, ông ấy rút dao găm từ bên hông ra, sau đó ra hiệu cho Nha Tử lột bỏ quần áo của gã.

Nha Tử làm việc rất nhanh. Sau khoảng một phút, toàn bộ quần áo của gã đã bị lột ra. Dưới cái nóng oi ả, người này vậy mà mặc ba lớp áo đen, mỗi lớp đều rất dày. Khi quần áo bị tháo ra, người này lộ ra thân hình gầy gò nhưng rắn chắc.

Nhìn kỹ, có thể nhận ra người này là một võ sĩ.

“Nơi này còn khắc hình rùa đen à?” Nha Tử vỗ vai người này, cười hỏi.

Lão Yên ngẩng đầu nhìn về phía cung điện, ra hiệu cho chúng tôi cảnh giác, tôi hỏi ông ấy làm sao vậy, người này không phải đã bị bắt rồi sao?

Lão Yên sắc mặt không được tốt, chỉ vào vết khắc hình rùa đen trên người gã và giải thích: “Đây là tiêu chí của một Ninja Nhật Bản.”