← Quay lại trang sách

Chương 1154 Thần Kiếm Thái A

Nếu có tình huống gì xảy ra, họ sẽ liên lạc với đội trưởng của năm người họ. Tuy nhiên, đó chỉ là liên hệ một chiều, đội trưởng sẽ không nói với bọn họ về tin tức của những người khác.

Mục đích lần này tới cũng là bởi vì thần kiếm Thái A, mấy chục năm trước, người Nhật xây dựng đường hầm này chính là vì thần kiếm Thái A, lần này không biết bọn họ từ nơi nào lấy được tin tức chúng tôi muốn đi tìm thần kiếm, vì thế bọn họ đã tìm mọi cách đi theo. Bởi vì hiện giờ quốc gia đang nghiêm ngặt hạn chế người Nhật ra vào, bởi vậy phía Nhật Bản đành phải sử dụng Ninja.

Bọn họ xuất phát theo từng đợt khác nhau, về phần rốt cuộc có bao nhiêu người tới gã không rõ ràng lắm, nhưng gã biết Thiên Hoàng rất coi trọng thần kiếm Thái A, vì vậy số lượng người chắc chắn không ít.

“Đối với nhiệm vụ cấp bậc như thế này, thường thì sẽ phái bao nhiêu người?” Lão Yên tiếp tục đặt câu hỏi.

Tên Ninja không dám giấu giếm nữa, trả lời ngay lập tức: “Nếu là trước đây, ít nhất cũng phải 50 người. Nhưng hiện tại việc vào đây không dễ, nên chỉ có khoảng hai mươi người.”

Hai mươi người…

Nếu như chỉ có năm Ninja cấp thấp như gã, vậy thì mười lăm người còn lại là cấp bậc gì?

Tôi nhìn về phía lão Yên, thấy sắc mặt của ông ấy cũng rất ngưng trọng. Tuy nhiên, các câu hỏi cần thiết đã được hỏi hết, và thông tin mà tên Ninja này cung cấp cũng rất hạn chế.

"Tại sao bọn mày không động đến người này mà lại chọn cha tao?" Ngay khi chúng tôi đã buông tha, Hầu Chanh Chanh đột nhiên hỏi một câu.

Cô ấy chỉ tay về phía tôi, mặc dù không có ý gì khác, nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái. Giống như cái chết của Tĩnh Sinh là do tôi, bởi vì nếu không có sự thay đổi mục tiêu của tên Ninja, Tĩnh Sinh coi như muốn vì bộ trưởng Hầu mà hy sinh cũng sẽ không có cơ hội.

Tuy nhiên, tôi cũng rất tò mò về câu hỏi này. Vì vậy, tôi chú ý vào tên Ninja, hy vọng gã sẽ giải đáp thắc mắc của tôi.

Không ngờ tên Ninja lại cười, nụ cười của gã thật sự rất khó coi. Chỉ khi lão Yên tát gã một cái, gã mới dần dần thu lại nụ cười, nhưng trên mặt vẫn còn rõ vẻ cười cợt, khiến tôi cảm thấy rất tức giận.

“Người mà bọn tao muốn giết vốn chính là đứa trẻ kia.” Tên Ninja nhẹ giọng nói.

Đứa trẻ?

Tôi mất một lúc mới hiểu ra gã đang nói về Tĩnh Sinh. Quả thật, trong mắt người ngoài, Tĩnh Sinh chỉ là một đứa trẻ mười tuổi.

Nhưng lý do là gì?

Lần này, không cần chúng tôi hỏi, tên Ninja đã kích động giải thích: “Nó đã phá hoại kế hoạch của bọn tao. Nếu không có nó, chỉ cần vật nhỏ kia bọn mày sẽ bị tiêu diệt toàn bộ. Không, bọn tao sẽ giữ lại một người hữu dụng nhất để giúp bọn tao tìm kiếm thần kiếm Thái A.”

Vật nhỏ...

Tôi cảm thấy lạnh cả người. Hóa ra Quỷ Anh thức tỉnh cũng là vì bọn chúng?

Hầu Chanh Chanh ngồi xổm xuống, nghiến răng nói: “Cảm ơn mày đã nói cho tao biết.”

Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, còn chưa hiểu vì sao cô ấy lại bình tĩnh như vậy ở trước mặt tên Ninja. Nhưng ngay sau đó, tôi thấy cô ấy vươn tay bóp cổ tên Ninja, một tiếng răng rắc vang lên, dưới ánh mắt không thể tin nổi của tên Ninja, cô ấy đã bẻ gãy cổ gã.

“Giết anh trai của tôi, gã phải chết!” Hầu Chanh Chanh chỉ nhẹ nhàng nói.

Chúng tôi nhìn Hầu Chanh Chanh, không biết phải nói gì. Tên Ninja này quả thật đáng chết, nếu Hầu Chanh Chanh muốn giết gã để trả thù, chúng tôi cũng không phản đối. Nhưng chúng tôi không thể chịu nổi dáng vẻ này của cô ấy, không có sức sống làm cho chúng tôi cảm thấy cô ấy tùy thời sẽ đi theo Tĩnh Sinh.

Sau khi Hầu Chanh Chanh giết tên Ninja, cô ấy lại đứng yên một bên, tay vẫn cầm tro cốt, dường như mọi chuyện không liên quan gì đến cô ấy.

Bộ trưởng Hầu lo lắng nhìn cô ấy, sau một lúc lâu cuối cùng vẫn thu hồi tầm mắt.

“Lão Hứa, đó không phải là thần kiếm Thái A. Có lẽ đây chỉ là một phần trong kế hoạch của bọn chúng để lừa dối chúng ta.” Lão Yên thở dài.

Khi tên Ninja thuật lại mọi chuyện, tôi cũng thấy lão Yên nói đúng. Việc tên Ninja chọn sử dụng nỏ tiễn cũng không phải ngẫu nhiên, mà là vì bọn chúng đã biết về cơ quan này. Chúng tôi dù biết có nguy hiểm cũng phải xông vào cơ quan cũng chỉ có thần kiếm Thái A.

Những người này đã cố gắng chiếm đoạt thần kiếm Thái A trong mấy chục năm. Bọn chúng có tài liệu chi tiết về thanh kiếm này, nên việc bọn chúng tạo ra một đồ giả để lừa dối chúng tôi cũng không có gì lạ.

Bọn chúng không chỉ muốn giết Tĩnh Sinh mà còn muốn lợi dụng cái chết của Tĩnh Sinh để gây ra nội chiến giữa chúng tôi, từ đó tạo ra cơ hội lớn hơn cho bọn chúng.

Giáo sư Hứa xấu hổ nhắm mắt lại một lúc, rồi mở ra. Tôi cảm thấy ông ấy dường như đã già đi vài tuổi.

“Là tôi sai rồi!” Ông ấy nói với giọng đầy bi thương, tự nhận rằng mình có thể phân biệt được tất cả các mánh khóe, nhưng vẫn bị lừa.

Bộ trưởng Hầu lại không cho là đúng, ông ấy nói không thể trách giáo sư Hứa, bởi vì đồ dỏm này cũng không phải là sản phẩm của thời hiện đại.

Giáo sư Hứa cười khổ: “Bộ trưởng Hầu, ngài cũng đừng an ủi tôi, đồ dỏm này là sản phẩm của thời đại nào tôi biết rất rõ, nhưng vừa rồi tôi như bị quỷ ám, căn bản không nhớ tới lai lịch của đồ dỏm này.”